Editor: Trâm rừng
“Không biết.” Phù An An lắc đầu, tiếp đó lại tùy tiện đoán đoán,
"Có lẽ ở giai đoạn thứ hai của trò chơi sẽ hữu ích chăng? Sàng lọc những kẻ chia bài, có lẽ nó giống như một kỳ thi, ai có nhiều điểm nhất sẽ được chọn?"
"Điểm dùng để chọn người, vậy cấp bậc dùng để làm gì?" Chương Tân Thành trầm mặc đã lâu lúc này hỏi lại.
Sư phụ và đồ đệ hai người nhìn nhau phát hiện trò chơi này có quá nhiều quy tắc không được giải thích rõ ràng.
"Nếu đã không có gì đáng bàn, chúng ta hãy chờ cập nhật trò chơi. Nghiêm Sâm Bác và Từ Thiên, hãy đếm xem trong 'Mang' có bao nhiêu người chơi đã lựa chọn thoát khỏi trò chơi trong bản cập nhật trò chơi này." Phó Ý Chi lạnh nhạt nói, tiếp theo liền liếc mắt nhìn Phù An An “Cô theo tôi lên lầu.”
Bốn người ở tầng dưới nhìn họ đi lên. “Không ngờ tiểu An An lại có bản lĩnh lớn như vậy.” Tô Sầm nằm trên sô pha nói “Khó trách mới qua vòng thứ hai trò chơi đã bị Phó gia mang về.”
Nghiêm Sâm Bác thu hồi ánh mắt cười cười, “Trước kia tiên sinh cũng đã nói, có người trời sinh đã thích hợp với cái trò chơi này. Tôi và các cậu vẫn cần phải làm việc chăm chỉ hơn."
Phó Ý Chi ở tại lầu sáu, từ trước đến nay mọi người đều biết anh thích yên tĩnh nên rất ít khi đi lên lầu. Đây là lần thứ hai Phù An An đến phòng làm việc của anh. Lần trước cô còn muốn ôm đùi Phó Ý Chi, nhưng tình thế hôm nay hoàn toàn đảo ngược.
Phù An An đứng ở một bên, suy nghĩ làm sao mở miệng. Người đối diện đã lên tiếng trước, "Cô thật sự một mình phá cấp sao?"
“Vậy tôi còn có thể lừa anh sao.” Phù An An cúi người, tự hỏi làm sao để Tiểu Phó có thể gọi mình là baba, “Anh. . . . . .”
Lời còn chưa nói ra, Phó Ý Chi đã hỏi trước: "Cô số mấy?" Câu hỏi này cảm thấy một chút sai.
Phù An An báo cáo một dãy số: "211136"
Phó Ý Chi ngước mắt nhìn cô một cái, “Cô chắn chắn chứ?” Cảm giác đó lại càng sai. Cẩn thận suy nghĩ một chút, cô số hiệu là“004”, vậy phía trước mấy số 001, 002, 003 đã chạy đi đâu?
Phù An An nhìn Phó Ý Chi đột nhiên có một linh cảm xấu, "Anh Phó, anh có điều gì khác muốn nói với tôi không?"
“Số hiệu của cô là bao nhiêu?.” Phó Ý Chi nhàn nhạt nói: “Tôi không hỏi lần thứ ba.” Mặc dù anh ta không có bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt cũng như không tức giận nhưng cũng đủ làm cho Phù An An sợ hãi.
"[Pre-S] 004." Nói xong lại dừng lại một chút, buồn tẻ mà bổ sung một câu, “Phó Ca tôi tốt xấu gì cũng là một nhân tài, anh đối xử nhẹ nhàng với tôi một chút không được sao?.” Cái cảnh tượng này cũng quá khác với cảnh mà cô tưởng tưởng rồi đi. Cảnh tượng tiểu Phó đuổi theo cô kêu baba đâu mất rồi.
"Nói một nửa giữ một nửa, cô có hơi thông minh một chút." Ngồi trên sô pha, Phó Ý Chi dường như đã nhìn thấu nội tình của Phù An An.
“Phó ca, anh không phải cũng... thành công vượt ải như tôi sao?!” Phù An An mở to hai mắt đối với cái phỏng đoán này càng thêm khẳng định.
Phó Ý Chi nhàn nhạt liếc cô một cái, "Ngạc nhiên lắm sao?"
“Có, có một chút.” Phù An An gượng cười, sau đó phản ứng lại, "Ngươi cũng là tiền cấp S sao? Tổng cộng có bốn cái tiền cấp S hả?"
“Là người chơi số 004, tin tức này khó đoán lắm sao?” Phó Ý Chi hỏi ngược lại.
Phù An An ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái. Không khó đoán, cô chỉ nghĩ mình quá phấn khích khi được làm baba. Kết quả là Phó baba sẽ mãi là Phó baba. Bốn pre-S, anh ấy là một trong số đó.
Phó Ý Chi mở ra ngăn kéo trong tay, lấy ra một cái hộp từ bên trong, “tới đây.”
“vâng!” Phù An An đoan đoan chính chính đứng bên cạnh Phó Ý Chi.
Phó Ý Chi mở chiếc hộp ra, bên trong có hai chiếc vòng tay giống như như đúc, anh lấy một chiếc ra đưa cho Phù An An, "Đeo vào đi."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo