Editor: Trâm rừng
"Được chứ." Phù An An trơn tru lưu loát cút xéo rồi. Lăn đến nửa đường thì gặp Nghiêm Sâm Bác.
“Nghiêm ca!” Phù An An lên tiếng chào hỏi anh ta.
“Ừ, mới từ chỗ của lão đại đi ra hả.” Nghiêm Sâm Bác nhìn xem Phù An An cười cười.
“Ừ.” Phù An An gật đầu, “Anh Đại Cường nhờ em chuyển đồ cho anh ấy.”
Nghiêm Sâm Bác liếc nhìn Tô Sầm đang ngồi dưới lầu, ánh mắt anh lại quét nhanh qua cổ tay cô, rồi nói: "Đúng rồi, mấy ngày nay tôi quá bận rộn, trong biệt thự thường xuyên vắng người, An An vượt qua ải thành công, tôi còn chưa có tổ chức tiệc mừng cho cô nữa. Không thôi bữa tối hôm nay bổ sung luôn. An An thích ăn gì có thể kêu đầu bếp chuẩn bị sớm hoặc gọi khách sạn mang tới.”
Hai mắt của Phù An An sáng lên khi nghe điều này, "Tôi có thể gọi bất cứ thứ gì tôi muốn không?"
Nghiêm Sâm Bác mỉm cười và gật đầu, "Ừ, hôm nay là một ngoại lệ."
"Vậy thì tôi muốn ăn lẩu, thịt nướng, thịt xiên nướng, cay cỡ nào cũng được! Tôi cũng muốn uống Coca, trà sữa Wahaha là loại có đá!"
Phù An An kích động nói, nói xong nhìn về phía Nghiêm Sâm Bác, “Nghiêm ca, có được không?”
"Ừm... có chút phiền phức." Giọng nói của Nghiêm Sâm Bác trở nên hơi xấu hổ nhưng ngay sau đó anh ấy lại đồng ý
"Tôi sẽ cố gắng hết sức."
“Ồ yeah.” Phù An An mừng rỡ chạy xuống, cảm thấy huấn luyện buổi chiều nay không còn khó khăn nữa.
Nghiêm Sâm Bác đưa mắt nhìn cô xuống lầu sau đó mới bắt đầu gõ cửa đi vào.
Chạng vạng tối. Bàn cơm trên đại sảnh hiếm khi lại xuất hiện mấy món ăn cay độc. Đủ loại xuyên nướng tỏa ra mùi thơm đậm đà, thịt thỏ tươi ướp đến cay đỏ, tôm bự sốt tỏi. Ở giữa là nồi lẩu gà hoa keo đã sôi từ lâu. Mặc dù nồi lẩu hơi khác so với những gì cô tưởng tượng, nhưng thịt nướng a !Thỏ thỏ a !Tôm cháy tỏi a !!! Bên cạnh còn có trà sữa mới pha.
"Anh Nghiêm, anh thực sự là người tốt nhất!" Phù An An đi xung quanh bàn nhiều lần một cách hào hứng. Nghiêm Sâm Bác nhấc nhấc kính mắt, nhớ tới vị kia ở trên lầu, “không phải tôi tốt mà là do lão đại ngầm đồng ý .”
Nói người nào người đó tới. Dưới lầu mọi người đều dừng lại lại việc đang làm trong tay của mình. Đợi khi Phó Ý Chi ngồi xuống, tất cả họ đều ngồi xuống hai bên anh.
Thật ra thì Phó Ý Chi sẽ không hung dữ với bất kỳ ai, nhưng ngồi bên cạnh anh ta sẽ cảm thấy một loại áp lực, nhưng sau khi Phù An An đến, loại áp lực này đột nhiên nhỏ đi rất nhiều.
“Phó Ca, anh ăn trước đi.”
Phù An An đặt miếng đùi gà lớn nhất vào bát của Phó Ý Chi, sau đó gắp cho bốn anh em còn lại mỗi người một miếng nhỏ hơn. Tiếp đó vui vui vẻ vẻ tự lấy xâu nướng để ở trước mặt rồi dùng ánh mắt sáng lóng lánh mà nhìn xem Phó Ý Chi,
"Anh Phó, mau ăn thử xem có ngon không?" Từ nhỏ bà nội đã dạy cô phải biết lớn nhỏ, trên bàn cơm trưởng bối phải là người đầu tiên ăn.
Phó Ý Chi nhìn cô một cái, có ý tứ mà cắn trên đùi gà một cái. Thấy vậy, Phù An An vui vẻ vươn tay về phía lò nướng thịt, bắt đầu tháo xiên và gặm tôm. Ở phía đối diện, Chương sư phó bắn cho cô cái nhìn chết chóc. Phù An An né tránh cái ánh mắt này. Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, có Phó baba ngồi bên cạnh, Chương sư phụ tạm thời không làm gì được cô, ăn cơm ngon xong chúng ta hãy nói chuyện khác.
Đã lâu không ăn cay, cái miệng nhỏ nhắn của Phù An An cay đến mức đỏ bừng. Phó Ý Chi nhìn khẽ chau mày, “ăn vội vã như vậy làm gì, không có ai cướp của cô đâu.”
Anh thản nhiên đem ly trà sữa bên cạnh đặt trước mặt cô khiến bốn người đối diện phải trố mắt. Đây là lần đầu tiên họ thấy Phó gia quan tâm đến ai đó nhiều như vậy.
Phù An An nhấp vài ngụm trà sữa, đang định nói lời cảm ơn, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng "Đinh", sau đó là một giọng nói vô cảm của máy móc --【Giai đoạn thứ hai của trò chơi sinh tồn: lựa chọn người chia bài đã được cập nhật! 】
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo