“Tần Tứ?”
\r\n\r\nThương Tung Hải thoáng trầm ngâm, ánh mắt sâu xa đân sáng lên: “Có phải người trẻ tuổi mà lần trước Ninh Viễn Hàng đưa đến nhà chính không?”
\r\n\r\nNinh Viễn Hàng là tù trưởng của Parma.
\r\n\r\nKhoảng bảy, tám năm trước, phủ tù trưởng của Ninh Viễn Hàng bỗng có thêm hai người lạ.
\r\n\r\nMột người là trưởng lão cao tuổi, người còn lại là một thanh niên ốm yếu.
\r\n\r\nThương Tung Hải có ấn tượng với chuyện này.
\r\n\r\nTâm phúc liên tục gật đầu, ánh mắt vẫn mừng rỡ như cũ: “Phải phải, chính là cậu ấy.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nNghe thế, Thương Úc và Thương Tung Hải trao đổi ánh mắt, vẻ mặt không còn nghiêm túc đáng sợ như trước nữa.
\r\n\r\nThương Tung Hải lần Phật châu, cảm khái: “Không ngờ Tần Tứ này bình thường không biểu hiện tài năng, trong lúc nguy cấp lại dũng cảm đứng ra như vậy.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nVừa nói, ông vừa nhìn về phía tâm phúc, xác nhận nhiều lần: “Thằng nhóc thối kia thật sự không bị thương sao?”
\r\n\r\nTâm phúc thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, gật đầu nhỏ giọng: “Ông chủ yên tâm, vừa rồi tôi nghe được tiếng của cậu Hai trong điện thoại.
\r\n\r\nCậu ấy nhờ tôi hỏi thăm ông.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n“Hừ, cái thằng không có tiến bộ.
\r\n\r\n” Dù ngoài miệng Thương Tung Hải tức giận mắng mỏ, nhưng vẻ mặt đã thoải mái hơn rất nhiều: “Nếu nó không sao thì chuyến bay trở về cứ theo kế hoạch vậy.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n“Ngoài ra, ông báo lại quản gia, tạm thời đừng cho Thương Lục ra ngoài, phái người giám sát chặt chẽ, mọi chuyện chờ tôi về rồi tính tiếp.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nÔng vừa dứt lời, Thương Úc đã cụp mắt, tóc con rủ xuống trán: “Ngày mai con về với ba.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nThương Tung Hải ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt khó hiểu nhìn thoáng qua Lê Tiểu: “Cũng được, vậy sáng mai lên đường.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n!
\r\n\r\nMột lát sau, Thương Tung Hải theo tâm phúc đến phòng trà.
\r\n\r\nTrong phòng khách, Lê Tiếu ngồi cạnh Thương Úc, trong tay vẫn còn cầm bình hồ lô màu xanh: “Anh và bác trai lên chuyến bay mấy giờ?”
\r\n\r\n“Mười giờ.
\r\n\r\n” Thương Úc liếc nhìn cô, bắt lấy bình thuốc của cô, trầm giọng nói: “Bôi thuốc đi.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nLê Tiếu căng thẳng, siết bình thuốc, nhíu mày: “Để tôi tự làm, tay tôi không bị thương! “
\r\n\r\nNghe thế, bên môi Thương Úc nhếch lên ý cười, dựa vào lưng sofa, ngẩng đầu: “Ừ, nhớ đừng dùng nhiều quá, dược tính rất mạnh.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nThuốc đang trong giai đoạn thử nghiệm, đương nhiên được tính cao hơn với những loại thông dụng trong thị trường, hẳn là cô biết thường thức này.
\r\n\r\nLê Tiếu vuốt ve bình thuốc, sau đó dựa ra sofa, nhìn anh: “Diễn gia, lần này anh về Parma bao lâu?”
\r\n\r\nThương Úc giãn chân mày, chậm rãi quay đầu.
\r\n\r\nKhoảng cách này lại làm Lê Tiếu nhìn thấy nốt ruồi ở đuôi mắt trái của anh, muốn chạm vào.
\r\n\r\n“Không biết nữa, em muốn đi à?”
\r\n\r\nÁnh mắt Lê Tiếu hơi lóe lên, nhưng cô lại cười tủm tỉm lắc đầu: “Cũng muốn, nhưng lần này không được.
\r\n\r\nThứ Bảy ngày mai là đại thọ của ông ngoại, tôi không thể vắng mặt.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nNếu không ông cụ nhà cô có thể phát động sức mạnh cả nhà để “call” liên hoàn đoạt mệnh, đến khi cô xuất hiện mới thôi mất.
\r\n\r\nThương Úc hiểu ra, cụp mắt, khép hờ hàng mi, biếng nhác nói: “Vậy sau này có cơ hội lại đi.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n!
\r\n\r\nSau bữa cơm chiều, Lạc Vũ dẫn Lê Tiếu đến phòng khách tầng hai, vừa khéo lại ở ngay bên cạnh phòng trà.
\r\n\r\nLần đầu ngủ lại biệt thự Nam Dương, với Lê Tiếu mà nói thì có phần mới lạ.
\r\n\r\nPhòng theo kiểu suite, kết cấu đơn giản, phong cách màu xám chủ đạo phối hợp với ánh đèn ấm áp, rất phù hợp với thẩm mỹ của Thương Úc.
\r\n\r\nLê Tiếu đóng cửa lại, nhìn sơ bốn phía.
\r\n\r\nPhía Nam căn phòng là một cửa sổ sát đất lớn với ban công ngắm phong cảnh.
\r\n\r\nCô đẩy cửa sổ ra, vịn lan can, nhìn núi xa đen nhánh, không khỏi thở dài.
\r\n\r\n.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo