Lê Tiếu còn chưa trả lời tin nhắn của Lê Thiếu Quyền, điện thoại đã rung chuông.
\r\n\r\nLà Phó Luật Đình.
\r\n\r\nLê Tiếp chậm rãi bắt máy, lanh nhạt nói: “Có chuyện gì thế?”
\r\n\r\nPhó Luật Đình đã quen cách thức nói chuyện của Lê Tiếu nên không dông dài mà đi thẳng vào vấn đề: “Chiều nay phòng thí nghiệm có một cuộc họp nội bộ, liên quan đến thành quả nghiên cứu gần đây, cô có muốn đến nghe không?”
\r\n\r\nCô là một trong những người góp vốn cho phòng thí nghiệm Nhân Hòa.
\r\n\r\nLê Tiếu thoáng suy tư, ngước mắt nhìn bóng đêm càng dày ngoài cửa sổ: “Mấy giờ bắt đầu”
\r\n\r\n“Hai giờ.
\r\n\r\nNếu cô đến thì chúng tôi chờ cô.” Giọng Phó Luật Đình hơi căng thẳng, dễ dàng nghe ra sự mong đợi bên trong.
\r\n\r\nLê Tiếu thoáng im lặng: “Được, ngày mai tôi sẽ dành thời gian qua đó.”
\r\n\r\n“Được, mai gặp.”
\r\n\r\nCúp máy, Lê Tiếu cúi đầu nhìn lịch sử cuộc gọi trên màn hình, nghĩ đến chứng bệnh của Quan Minh Ngọc mà không khỏi trầm tư.
\r\n\r\n…
\r\n\r\nSáng hôm sau, Lê Tiếu bảo tài xế chở cô đến Tập đoàn Diễn Hoàng.
\r\n\r\nTối qua theo Thương Úc ra ngoài dùng bữa nên cô không lái xe.
\r\n\r\nXe cô vẫn còn ở bãi đỗ xe dưới lầu Diễn Hoàng.
\r\n\r\nXe vừa lái ra cửa, tài xế bỗng đạp mạnh thắng xe khiến Lê Tiếu tính ngủ bù phải giật mình.
\r\n\r\n“Cô chủ, chuyện này…”
\r\n\r\nTài xế nhìn chiếc SUV bá đạo ngoài cửa, vẻ mặt khó chịu, đẩy cửa định xuôống xe.
\r\n\r\nLê Tiểu nhìn qua, vỗ lưng ghế hàng trước: “Chú Lưu, chú không cần đưa cháu đi nữa, chú về đi.”
\r\n\r\n“Cô chủ?” Chú Lưu kinh ngạc quay đầu lại, chỉ chiếc SUV bên ngoài: “Chiếc đó đến đón cô à?”
\r\n\r\nLê Tiếu đáp “ừ”, xoa trán xuống xe.
\r\n\r\nCô quên mất, Lạc Vũ sẽ luôn theo sát mình.
\r\n\r\nTrên xe, Lê Tiếu ngồi vào ghế phó lái, cài dây an toàn, không nói tiếng nào nhắm mắt ngủ bù.
\r\n\r\nLạc Vũ cũng không lên tiếng, im lặng lái xe ra khỏi đường mòn rợp bóng.
\r\n\r\nNửa đường, Lê Tiếu giãn chân mày, dò xét ngoài cửa rồi chọt cau mày, là đường Bàn Sơn rợp bóng cây xanh.
\r\n\r\nĐây không phải đường đến Diễn Hoàng.
\r\n\r\nLạc Vũ vẫn bình tĩnh lái xe, nhận ra ánh mắt hoài nghi của Lê Tiếu nên mím môi giải thích: “Lão đại bảo tôi đón cô đến biệt thự.”
\r\n\r\nĐúng là tối qua Thương Úc có nói đến biệt thự dùng bữa để cảm ơn Thương Tung Hải.
\r\n\r\nChỉ là cô không ngờ sáng nay anh đã sắp xếp cô qua đó.
\r\n\r\n…
\r\n\r\nBiệt thự Nam Dương.
\r\n\r\nLạc Vũ đỗ xe ở gần sân ngoài biệt thự, tính mở miệng nhắc Lê Tiểu thì thấy đổi phương đã mở mắt đẩy cửa xe bước xuống.
\r\n\r\nChưa đến tám giờ rưỡi sáng, núi Nam Dương trập trùng tĩnh lặng như còn say giấc nồng.
\r\n\r\nKhông khí trong núi thoảng hương tùng, bãi cỏ cũng đầy sương móc, đập vào mắt là một màu xanh ngát, mang đến cảm giác yên ắng xa lánh cõi trần ồn ào.
\r\n\r\nLê Tiếu không ngủ yên được trên xe, lúc này không nhịn được xoa cổ ê ẩm.
\r\n\r\n“Cháu gái, lại gặp nhau rồi!” Tiếng chào hỏi nhã nhặn từ bên phải phía sau truyền đến.
\r\n\r\nLê Tiếu giật mình, từ từ nhìn lại.
\r\n\r\nLạ thật, trước giờ giác quan có rất nhạy bén, giờ lại không nghe được tiếng bước chân của Thương Tung Hải, thậm chí còn không cảm giác được có người đến gần.
\r\n\r\nThương Tung Hải mặc đồng phục thái cực màu trắng, tay cầm kiếm thái cực màu đỏ, đứng nhìn cô cách đó không xa.
\r\n\r\nLê Tiếu thu lại dáng vẻ lười nhác, đi đến trước mặt Thương Tung Hải, khẽ cúi đầu: “Chào bác.”
\r\n\r\nThương Tung Hải lật tay thu kiếm về, đặt ở bả vai phải, nhận lấy khăn ấm từ trong tay vệ sĩ lau trán: “Ăn sáng chưa cháu?”
\r\n\r\nLê Tiếu ngước mắt đổi mặt với Thương Tung Hải, lễ phép gật đầu: “Ăn rồi ạ, bác vẫn chưa ăn sao?”
\r\n\r\nThương Tung Hải tỏ ý Lê Tiếu theo ông vào nhà, vừa đi vừa trò chuyện: “Vẫn chưa.
\r\n\r\nBác lớn tuổi rồi, nếu buổi sáng không chịu khó hoạt động thì lúc ăn cơm sẽ chẳng ngon miệng.”.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo