"Arodes tôn kính, vấn đề thứ hai của tôi là, Sherlock Moriarty chạy ra di tích như thế nào?" Iconce tâm tình thoải mái không ít so với vừa rồi.

Mặt ngoài kính bạc ánh sáng nhạt lóe lên, nhanh chóng hiện ra hình ảnh Sherlock Moriarty lưng tựa vách tường, nắm tay khi thì buông ra, khi thì xiết lại.

Sau đó, Iconce Bernard cùng nhóm chấp sự "Quả Tim Máy", đội trưởng ở phụ cận nhìn thấy vị thám tử tư kia lộ ra nụ cười thoải mái, xoay người một cái, rút súng liền xông ra ngoài.

Nháy mắt này, chịu ảnh hưởng của hình ảnh bọn họ đều không hiểu có loại cảm giác vừa bi tráng vừa trào dâng.

Hình ảnh trong kính chợt nhảy qua một phát, thể hiện ra cảnh tượng Sherlock Moriarty cầm súng ngắn bắn vào tế đàn, nhưng không có hiệu quả, hình ảnh từng viên đạn phi phàm bị phân ly làm cho mọi người ở đây lại có chút lo lắng.

Tiếp theo, Sherlock Moriarty ném ra một cái chìa khóa làm từ đồng thau, tế đàn xuất hiện dấu hiệu bị ô nhiễm không ổn định.

Khí lưu bùng nổ, ngài A ngã xuống đất, Sherlock Moriarty liên tục lăn tròn chạy ra kiến trúc kiểu thần miếu.

Đến đây, hình ảnh lại chuyển, sông Torquack hơi đục ngầu trở thành bối cảnh chủ yếu, Sherlock Moriarty cùng ngài A di động ở trong nước, đồng thời nhìn về phía không trung, nơi đó có một mảng trống không có đám mây lẫn sương mù.

Hầu như là nháy mắt, ngài A trở nên trong suốt, biến mất không thấy, chỉ để lại Sherlock Moriarty một mình kinh ngạc nhìn xung quanh.

"... Giáo hội Đêm Tối cứu viện?" Iconce hơi nhíu mày nói, "Đáng tiếc, anh ta ở trong thư không nhắc tới lúc ấy xuất hiện cái gì, chúng ta hoàn toàn không thể suy đoán. Anh ta muốn mang bí mật này bán với giá tốt, hay là đơn thuần đã bị ảnh hưởng, mất đi ký ức tương quan? Còn nữa, trải qua khi anh ta chạy trốn ở di tích trong lòng đất kia không có gì kỳ lạ, tựa như manh mối tương ứng cũng được che dấu đi rồi..."

Anh ta dùng những câu nói theo trình tự logic nhanh chóng phân tích một lần, tiếp theo tâm lý không chịu gánh nặng quá lớn nhận trả lời theo đãi ngộ ngang nhau, mà không phải là mạo hiểm.

Arodes hôm nay giống như không có tinh thần chơi ác nào, có thể lợi dụng đầy đủ điểm ấy... Iconce đang tự mình trấn an, thấy trên kính hiện ra một đám chữ như máu chảy đầm đìa.

Thót một cái, anh ta có dự cảm không tốt, hoài nghi Arodes đã điều chỉnh lại, khôi phục "trạng thái".

Những chữ như máu tươi mấp máy, nhanh chóng hợp thành một câu hỏi:

"Đối tượng mà ngươi trả giá tất cả, toàn lực lấy lòng, lại chỉ thu được kết cục vứt bỏ là ai?"

Ông một tiếng, Iconce khuôn mặt đầu tiên là mất đi màu máu, tiếp theo trướng đỏ bừng.

Vấn đề này vừa đâm xuyên vết thương mà anh ta đã chôn giấu ở chỗ sâu trong nội tâm, lại làm cho anh ta không biết làm sao.

Nếu nói ra người này là ai, trước đêm nay, thanh danh của mình xem như xong... Mình sẽ trở thành "truyền thuyết" trên ý nghĩa nào đó... Iconce gian nan nuốt ngụm nước miếng, giọng điệu thảm thiết nói:

"Tôi lựa chọn trừng phạt."

Một luồng sét lập tức hạ xuống, nhưng khác với dĩ vãng, nó không hề trắng bạc, mà lây nhiễm một chút màu xanh lục.

Một nhát này chính giữa đỉnh đầu Iconce, kích thích từng sợi tóc của anh ta dựng thẳng lên, còn chiếu ra cả màu sắc của luồng sét.

Anh ta lảo đảo kịch liệt giống như một viên xúc sắc, giống như bị cho uống thuốc gây ảo giác vậy.

Đại Giám mục Horamick thở dài, nhắm mắt lại, tự nói nhỏ:

"Vật phong ấn cấp '0'?"

Đợi cho Iconce hoãn lại, ông ta nhìn quanh một vòng rồi nói:

"Còn một vấn đề, cái chìa khóa mà Sherlock Moriarty phá hư nghi thức buông xuống kia đến từ nơi nào.

"Các người ai tới sử dụng '2111' ?"

Nhóm chấp sự cùng đội trưởng "Quả Tim Máy" đang ngồi nhìn nhau, nhất thời lại không có ai đáp lại.

...

Tiếng nước rào rào, đánh ra khoang thuyền, trong thiên địa giống như chỉ còn lại có một loại thanh âm này, ban đêm trên biển vừa tiếng động lớn rầm rĩ lại vừa yên tĩnh.

Klein bỗng nhiên tỉnh lại, mở hai mắt, thấy trần bằng gỗ được phủ lên một lớp ánh trăng đỏ thẫm.

Linh tính trực giác nói cho anh, bên ngoài có một số việc.

Ai đang làm cái gì? Anh nghiêng tai lắng nghe một chút, mơ hồ nắm chắc một chút thanh âm phi tự nhiên.

Klein hơi hơi trầm ngâm, xoay người ngồi dậy, mang găng tay, khoác thêm áo khoác.

Đôi mắt anh chuyển sâu lấy ra đồng vàng, tung lên trên một cái, làm bói toán nhanh.

Sau khi được gợi ý không có nguy hiểm gì, anh lấy ra súng ngắn để ở dưới gối, nhét vào túi áo.

Làm xong chuẩn bị tương ứng, Klein mở cửa ra khỏi phòng, theo tiếng đi lên trên boong tàu.

Lúc này, ở trên biển thoát ly công nghiệp ô nhiễm, vầng trăng đỏ rực lẳng lặng treo ở đó, vừa thần bí vừa mộng huyễn.

Cẩn thận vòng qua mấy thuyền viên tuần tra, Klein đến khu vực có động tĩnh kia, ngửi thấy mùi máu tươi không quá rõ ràng.

Anh mượn dùng ánh trăng nhìn qua, phát hiện cựu nhà mạo hiểm Crivis đang ngồi xổm ở mép thuyền bố trí cái gì đó.

Ở trong cái bóng của khoang thuyền cách người này chừng hơn mười thước, đang nấp ba người, một là bạn của Crivis, vệ sĩ nữ mặc áo khoác màu đen kia, còn lại là con của người thuê bọn họ, cô gái chừng mười bốn mười lăm tuổi cùng cậu nhỏ không đến mười tuổi.

Hai cô cậu vị thành niên này mặc là áo ngủ dày, bên ngoài khoác áo khoác lên, vừa thấy là đi tương đương vội vàng.

Trong ban đêm gió lạnh, bọn họ có chút phát run, nhưng vẫn tinh thần sáng láng ngồi ở nơi đó, ánh mắt sáng ngời nhìn Crivis.

Hoạt động chơi trốn tìm? Klein ở trong lòng trêu chọc một câu.

Anh cố ý tăng thêm tiếng bước chân, để cho đám người Crivis đưa ánh mắt lại đây.

"Bằng hữu, đã xảy ra chuyện gì?" Klein nhớ lại thần thái của bộ phận thợ săn tiền thưởng quen biết ở khu đông.

Nhưng anh vẫn duy trì cảm giác lạnh lùng cùng sắc bén mà thân phận Hermann Sparrow này có.

Vẻ mặt Crivis không có gì biến hóa nói:

"Một hoạt động riêng, một hồi săn bắn đến ngoài ý muốn lại đáng giá chờ mong."

Săn bắn? Klein đột nhiên có chút hứng thú.

Anh sở dĩ dùng Hermann làm tên của thân phận này, là vì cái này đại biểu thợ săn đệ nhất ở trong một game đời trước hay chơi, cùng ý tưởng săn bắn tà ác của anh ở trên biển là tương đối phù hợp.

Klein không vội hỏi nguyên do, buồn cười dùng tay trái mang "Mấp máy đói khát" chỉ chỉ trong bóng tối bên cạnh:

"Hoạt động riêng? Hoạt động riêng trước mặt chủ thuê?"

Crivis ngồi ở nơi đó liếc mắt nhìn cô gái cùng cậu bé một cái, giọng điệu không thay đổi:

"Cecil không đủ cẩn thận, đánh thức Donna cùng Denton, chỉ có thể để cho bọn họ đi theo."

Cô gái tên là Donna nghe thấy mình được đề cập tới, cau cái mũi, có chút tò mò ngưỡng mặt hỏi Klein:

"Chú, chú cũng là nhà mạo hiểm?"

Chú? Cho dù mình ở địa cầu, nhiều lắm cũng chỉ lớn hơn cô 10 tuổi! Klein buồn cười nói:

"Không, không thể dùng từ 'cũng' này, nghiêm khắc mà nói, nơi này chỉ có một mình tôi là nhà mạo hiểm, bọn họ hiện tại chỉ là vệ sĩ."

Anh chuyển nói với Crivis:

"Hây, anh bạn, phát hiện con mồi gì?"

Crivis nhìn nhiễm nước biển ánh đỏ nhàn nhạt nói:

"Một ngư nhân."

Ngư nhân? Cái này là sinh vật phi phàm mà! Tuy là loại cấp thấp nhất, nhưng người thường muốn đối phó vẫn có chút phiền toái, thế nào cũng phải có năm sáu người, bốn năm cây súng, mới có nắm chắc... Đúng rồi, ngư nhân vảy rất chắc chắn, súng ngắn chỉ có thể phá vỡ một nửa, có súng trường liên phát mới được... Klein nhướng mày hỏi:

"Anh tính làm thế nào? Hơn nữa anh làm sao xác định là ngư nhân?"

0.16528 sec| 2412.391 kb