Từng vị chấp sự cùng đội trưởng lần lượt báo cáo kết quả mình điều tra, Horamick nhắm nửa mắt, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó.

Sau khi trong phòng im lặng mấy chục giây, ông ta mở to mắt, tốc độ nói không nhanh không chậm:

"Toàn lực tìm kiếm Teresa Chirk, nếu cô ta còn sống.

"Mang vấn đề bói toán không thể được gợi ý hữu hiệu tập hợp lại giao cho tôi, giáo hội có thánh giả am hiểu chuyện phương diện này, tuy không nhất định hữu hiệu hơn so với '2111'.

"Theo dõi cùng điều tra đối với cường giả danh sách cao vương thất có thể đặt lên trên 'bàn bài', không cần quá lo lắng, bọn họ vẫn biết chúng ta đang làm việc này, cái này cũng là một cảnh cáo.

"Sắp xếp tiếp tục điều tra đối với di tích trong lòng đất, cùng thông báo cho giáo hội Đêm Tối cùng Gió Bão.

"Iconce, cậu đặt vấn đề với '2111', hỏi Sherlock Moriarty là chạy ra khỏi di tích như thế nào, cùng với quen biết Azcot Eggers khi nào."

Nhìn nhìn Đại Giám mục, lại nhìn nhóm đồng nghiệp, Iconce cắn răng một cái nói:

"Vâng, ngài Đại Giám mục."

Anh bi ai cho rằng truyền thuyết của mình sắp từ mấy tiểu đội "Quả Tim Máy" phụ trách khuếch tán tới toàn bộ người phi phàm giáo hội Hơi Nước Backlund.

Sau khi thuần thục lưu trình, anh ta mở miệng nói:

"Arodes tôn kính, vấn đề của tôi là, Sherlock Moriarty quen biết Azcot Eggers khi nào?"

Phía trên kính bạc hai bên sườn giống như có mắt chợt có thủy quang hiện lên, nhanh chóng hình thành một bộ hình ảnh:

Sherlock Moriarty đứng ở trong một căn phòng, nhìn một con chuột bụng hư thối ở trong lỗ tường, phía sau lại là lão Kohler cùng ông chủ khách sạn giá rẻ.

"Anh ta là ở lúc hoàn thành nhiệm vụ Azcot Eggers treo thưởng, đã quen biết với đối phương, nhiệm vụ kia từ MI9 ban bố, nơi phát ra xung đột mà lại trùng hợp." Iconce suy luận nội dung hình ảnh.

Nói xong, anh ta lựa chọn trả lời ngang nhau, sau đó ngừng thở, chờ đợi Arodes đưa ra vấn đề đâm thủng linh hồn.

Không có ngoài ý muốn, anh ta thấy những chữ đỏ tươi:

"Ngươi có biết tâm tình khi toàn lực lấy lòng một người, lại bị hắn ta bỏ rơi không?"

Vấn đề, vấn đề này không đủ sắc bén, không giống phong cách bình thường của Arodes... Iconce đột nhiên cảm thấy dòng chữ như máu tươi trên mặt kính khuyết thiếu cảm giác kinh sợ bình thường, không đủ máu me, có vẻ hữu khí vô lực.

Anh ta bất chấp suy nghĩ vì sao, lúc này mở miệng trả lời:

"Biết!"

"Chúc mừng ngươi, đã đáp đúng." Mặt ngoài kính bạc xuất hiện từ mới, màu sắc trở nên trắng đi.

...

5-1,9 giờ sáng.

Klein trên cổ quấn khăn quàng cổ màu xám mang theo vali cùng ba toong, đến bến tàu Rose.

Tàu White Agate bỏ neo ở nơi đó, so với nhân loại mà nói, là cực kỳ khổng lồ, nghe nói mấy trăm khách có thể lên tàu.

Nó có đặc sắc nồng đậm thuộc về thời đại này, ống khói cùng buồm cùng tồn tại, hai bên sườn đều có 12 cửa hỏa pháo cùng ụ súng tương ứng, đây là phải có để phòng bị hải tặc trên hành trình.

Ở dưới thuyền trưởng Airland Kage sắp xếp, thủy thủ cùng thuyền viên khỏe mạnh được chọn lựa sắp xếp ở cầu thang mạn tàu, có người thậm chí còn cố ý lộ ra súng ngắn, súng trường cùng dao lưng hợp pháp.

Điều này làm cho những khách lục tục lên thuyền thêm không ít cảm giác an toàn, không hề sợ hãi đối với lữ trình dài đến chín ngày kế tiếp.

Klein đứng ở phía dưới, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, đi lên cầu thang đang phập phồng trên nước biển xanh thẳm.

Lữ hành bắt đầu... trong khi cất bước, anh yên lặng cảm thán một câu.

Vừa bước trên boong tàu, còn chưa kịp tiến vào khoang thuyền, Klein đã liếc mắt thấy một bóng người xuyên qua đám người, đi về phía mình.

Anh mặt ngoài không chút để ý, nội tại lại dấu diếm cảnh giác nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện là người nam đội mũ dạ đen, mặc áo gió cùng màu chừng ba mươi tuổi.

Đối phương có được gương mặt phong sương mài ra, tục tằng nhưng rất nam tính, đôi mắt lam nhạt không chứa ý cười, giống như lắng đọng đủ loại chuyện cũ.

Nhìn có chút quen mắt... Đúng rồi, là người ngày hôm qua gặp ở công ty bán vé, tựa như cũng là nhà mạo hiểm... Đang là tháng 1 ở trên biển, thế mà mặc là áo gió, thân thể rất cường tráng mà... Klein thoải mái nhấc lên ba toong, khẽ chống một cái, mỉm cười mở miệng nói:

"Chào buổi sáng, chúng ta lại gặp mặt."

Anh tựa như đang tiếp đón một người bạn cũ vậy.

Người nam tục tằng kia lại không cảm thấy ngoài ý muốn, ngừng lại, hơi kềm chế gật đầu nói:

"Crivis, cựu nhà mạo hiểm.

"Còn anh, anh là đi du lịch?"

"Tôi nghĩ anh ngày hôm qua đã biết, Hermann Sparrow." Klein mỉm cười đáp lại.

Anh vẫn không mang ba toong chuyển sang tay trái, bởi vì không tính bắt tay với đối phương.

"Nhìn ra được." Crivis lặng lẽ hai giây rồi nói, "Nhà mạo hiểm cũng không phải là một chức nghiệp tốt đẹp, tôi đã đổi nghề, trở thành vệ sĩ, lần này là theo một nhà người thuê đi thủ phủ quần đảo Roth."

Anh ta hơi xoay người, chỉ chỉ một vị trí khác của boong tàu.

Klein theo dấu nhìn lại, thấy gần mười người tụ cùng một chỗ, người cầm đầu là một trung niên mập mạp, hai má hồng nhuận, ánh mắt có thần, trên vest đuôi tôm có thể thấy đồng hồ bỏ túi dây vàng cùng cổ áo được đính đá quý.

Bên cạnh ông ta có một cô gái đội chiếc mũ tròn vành rộng, gương mặt của cô ta bị những sợi nhỏ màu lam sậm rũ xuống che khuất đi hoàn toàn, dáng người bảo trì coi như không tệ.

Phía trước hai người đứng hai đứa bé một lớn một nhỏ, nhỏ là nam, không đến 10 tuổi, mặc vest kiểu trẻ em, lớn chừng mười lăm mười sáu tuổi, là một cô gái tinh thần phấn chấn, cô bé diện mạo không tính đặc biệt xuất chúng, nhưng một đôi mắt nâu có chút linh động, tàn nhang nhàn nhạt cùng làn váy xếp tung bay tăng thêm cho cô bé vài phần tinh nghịch.

Xung quanh bên cạnh bọn họ là các loại vali, có ba người mang đồ, một nam hai nữ, đều ăn mặc theo kiểu người hầu, một hầu gái trong đó da màu nâu đỏ, rõ ràng là nhân chủng nam đại lục.

Bảo hộ bảy người nọ là một nam một nữ, ăn mặc giản tiện mà già dặn, đều là áo sơ mi trắng, áo len sáng, áo khoác đen, quần dài màu sậm cùng da giày rắn chắc.

Hai vị vệ sĩ này không cố ý che đi dấu vết bao súng tạo ra ở bên hông, không chút lơi lỏng quan sát người đi đường đến gần, ánh mắt sắc bén, khí chất trầm ổn.

"Ba người hầu, ba vệ sĩ?" Klein thuận miệng hỏi một câu.

Phối trí này khá là xa xỉ, thuyết minh người chủ là kẻ có tiền... Anh phán đoán theo bản năng.

"Đúng." Crivis gật đầu.

Anh ta không nói gì thêm nữa, nhanh chóng xoay người, đi về phía một nhà người chủ kia.

... Klein ngẩn ra ở nơi đó, không biết đối phương chuyên môn lại đây lên tiếng chào hỏi đại biểu cho cái gì.

Nhớ lại tiểu thuyết, điện ảnh cùng truyền hình đời trước đã xem qua, anh dần dần rõ ràng ý tứ tiềm tàng của Crivis.

Anh ta đối với mình, hoặc là nói tự xưng là nhà mạo hiểm xem qua không phải là người dễ trêu chọc là có chút cảnh giác, vì thế giới thiệu bản thân trước, cho thấy thân phận cùng việc làm, để cho mình không cần có chủ ý đối với một nhà người chủ, đơn giản mà nói chính là, ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc của ta, không xâm phạm lẫn nhau... Cái này xem như là ăn ý giữa nhà mạo hiểm lão luyện hoặc thợ săn tiền thưởng có thâm niên? Có chút thú vị... Klein cười nhẹ một tiếng, cầm vali, nắm ba toong, tiến vào khoang thuyền, sau khi soát vé thì tìm được phòng thuộc về mình.

1.79572 sec| 2416.859 kb