Chương trước
Chương 165 : Thích màu lam
Chương 155 : Huấn luyện quân sự Chương 156 : Sản phẩm đặc biệt Chương 157 : Sân trường Chương 158 : Người quen Chương 159 : Nhật Bản Chương 160 : Chỉ có thể vào 1 người Chương 161 : Dã Thú Xanh Lá Chương 162 : Đốt văn phòng Chương 163 : Hai khả năng Chương 164 : Bước chân Chương 1 : Tổng quan về linh năng – Giới thiệu cách khám phá, lựa chọn và thi triển dị năng tâm linh. Các kỹ năng, ranh giới cũng như hạn mức tối đa trong việc sử dụng linh năng. Chương 2 : Các đặc điểm và sở trường của Linh Năng Giả - Người tu hành linh năng thì cả thể xác lẫn tinh thần đều có sự thay đổi. Họ có thể nhìn bản chất thế giới và con người rõ ràng hơn, và còn sở hữu một số năng lực bị động (chẳng hạn như nhìn thấu suy Chương 3 : Chức nghiệp linh năng – Có hai loại chức nghiệp được ghi lại trong sổ tay: Thuật sĩ linh năng và Chiến sĩ linh năng. Nghề trước thiên về khám phá bản chất linh năng, nghề sau thì am hiểu sử dụng linh năng để gia tăng năng lực chiến đấu của bản Chương 4 : Giới thiệu chi tiết về dị năng và phương pháp học – cũng tức là sách kỹ năng. Linh năng chia làm sáu lưu phái: Hệ tự tố, hệ chuyển hoán, hệ truyền tống, hệ tiên đoán, hệ sáng tạo và hệ phụ ma. Người bình thường chỉ có thể làm chủ một hệ. Chương 5 : Cách sử dụng kỹ năng linh năng – Bao gồm phương pháp rèn luyện linh năng và kỹ năng chiến đấu. Chương 6 : Con Chiên mở ấn. Sách Khải Huyền là cuốn sách cuối cùng của Kinh Thánh Tân Ước. Sách gồm có 22 chương, tác giả là Thánh Gio-an Tông Đồ. Sách được viết vào khoảng năm 68-100 SCN. Tương truyền rằng trong cánh tay phải của Chúa có ẩn tàng bảy cái Chương 6 : Vật phẩm linh năng – Linh Năng Giả có thể truyền năng lượng vào các vật phẩm, hoặc là dùng linh năng tạo ra các thực thể. Chương 7 : Tóm tắt các tài liệu về linh năng và lời kết – Tác giả cuốn sổ tay này, tự thuật về nhà tâm linh cuồng tín Solaris, và trải nghiệm của ông dưới tư cách là một nhà thám hiểm. Chương 165 : Thích màu lam Chương 166 : Kéo lưỡi
setting
Chương sau


 

Đây là lần đầu tiên hắn, bị "đồ vật" áp sát sau lưng mà còn hoàn toàn không biết gì cả.

-Ngươi, thích màu lam, hay là màu đỏ.

Giống như không nhận được đáp án, nam nhân trang phục kỳ quặc phía sau có chút thiếu kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa,

Máu đầm đìa với mủ màu vàng, liên tục nhỏ giọt từ các vết nứt trên môi.

Mộc Mã cứng ngắc xoay người lại, trong tay nắm chặt một chiếc máy tính Casio, dùng đầu máy tính chỉ về phía người đàn ông quái trang.

Hắn nghĩ tới việc lập tức công kích, nhưng cỗ khí tức cuồng loạn bạo liệt trên người đối phương khiến hắn chậm chạp không dám động thủ.

-Không trả lời, thật sao?

Quái trang nam tử nghiêng đầu, lặng lẽ hé miệng ra, một cái đầu lưỡi dài khoảng nửa mét, đầu lưỡi to như đai lưng từ trong khoang miệng rũ xuống, mang theo nước bọt dính dính, đặt trên áo choàng màu đỏ trước người.

Cảm giác nguy cơ kịch liệt kéo lên, Hắc Sắc Mộc Mã chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân như bị đông cứng không thể nhúc nhích chút nào.

Bên ngoài tòa nhà giảng dạy, Dịch Y và Lý Ngang nghe động tĩnh truyền đến trong bộ đàm, nhìn nhau một cái.

Cho dù không nhìn thấy động tĩnh trong tòa nhà giảng dạy, hai người bọn họ cũng có thể hiểu được, Hắc Sắc Mộc Mã phỏng chừng đã gặp phải sự kiện linh dị, tình huống nguy cấp vạn phần.

Lý Ngang mím môi, trước đó hắn đã thu thập truyền thuyết đô thị trên khắp thế giới, trong đó có một sự kiện cùng tình huống trước mắt gặp phải có chút tương tự.

Có một câu chuyện kỳ lạ đô thị trên đảo Nhật Bản, nói rằng một số học sinh sau giờ học sẽ gặp một người đàn ông kỳ lạ mặc một chiếc áo khoác màu đỏ và đeo mặt nạ quái nhân,

Khi hắn nhìn thấy các học sinh, hắn sẽ hỏi:

-Ngươi ưa thích màu đỏ? Hay thích màu lam? Hay ngươi thích màu trắng?

-Khi ngươi nào trả lời rằng thích màu đỏ thì sẽ chết trong vũng máu;

-Khi ngươi trả lời rằng thích màu trắng thì toàn bộ máu trong cơ thể sẽ bị sấy khô;

-Khi ngươi trả lời rằng thích màu lam thì sẽ bị ném xuống nước và chết đuối;

Trong truyền thuyết đô thị này, hắn được gọi là "A", là một người sống chứ không phải là một con quái vật, trong nhiều năm đã giết chết rất nhiều đứa trẻ trên đường từ trường học về nhà nhưng một mực vẫn không bị bắt được.

Suy nghĩ cẩn thận, có thể thấy rằng truyền thuyết đô thị này không có logic gì để nói,

Sau đó, thu thập thông tin có liên quan từ Inteet, chỉ có thể biết rằng người này tên "A", còn lại chỉ là một số cư dân mạng nhàn rỗi vì thu hút lượt xem mà gửi lên mạng những câu chuyện không đầu không đuôi,

Sau nhiều truyền bá về sau, cuối cùng nó đã phát triển thành một chuyện linh dị,

Chuyện này không khác biệt lắm với truyền thuyết đô thị của người phụ nữ thích hỏi "Ta có đẹp không".

Nhưng ở trong trò chơi giết chóc, truyền thuyết đô thị có thể được chuyển thành các sự kiện khủng bố thực sự,

Nhưng đồng thời không thể đem toàn bộ những thông tin trong truyền thuyết đô thị kia vào ứng dụng thực tế.

Lý Ngang tâm tư vội vàng chuyển động, nhẹ nhàng đem giá thép của bộ đàm kẹp vào cổ áo đồng phục S.W.A.T. và chạy về phía vách tường của tòa nhà giảng dạy.

Hắn vận động ngón tay một chút, mười ngón tay giống như móng vuốt ưng, nắm chặt khe hở trên gạch tường bên ngoài tòa nhà leo lên trên,

Một bên hướng vào phía bộ đàm nói:

-Màu lam, là màu sắc u buồn.

-?

Đầu kia bộ đàm, thân thể Mộc Mã cứng đờ không thể nhúc nhích, trái tim đập nhanh kịch liệt.

Ngay bây giờ, hắn ta dường như đã đánh mất cơ hội để tìm kiếm "con đường sống" bằng cách nói chuyện với kẻ trước mặt,

Nhưng sự tồn tại của bộ đàm có thể cho phép Lý Ngang trả lời thay anh ta dưới dạng "giật dây".

-Ngươi thích màu lam?

Quái trang nam tử nhếch miệng mỉm cười, bởi vì đầu lưỡi của hắn còn đang rũ xuống bên hông nên giọng nói của hắn khá mơ hồ không rõ,:

-Rất tốt ....

Còn chưa đợi nam tử quái trang có động tác, trong bộ đàm lại truyền ra thanh âm của Lý Ngang.

-Màu đỏ, là màu sắc của mặt trời, là màu của hy vọng, tượng trưng cho may mắn, niềm vui, niềm đam mê, không bị cản trở. Trong nhiều nền văn hóa trên khắp thế giới, màu đỏ có khả năng khu trục cái ác.

-Chẳng hạn như cung điện phương Đông cổ đại, các bức tường trong đền thờ là màu đỏ, cắt giấy cũng là màu đỏ, giáng sinh phương Tây cũng sử dụng rất nhiều màu đỏ.

Nam tử quái trang chờ Lý Ngang nói xong, kéo đầu lưỡi lớn, ánh mắt có chút không tốt nhìn Hắc Sắc Mộc Mã:

-Vậy ngươi thích màu đỏ rồi.

Hắc Sắc Mộc Mã vô thức cảm thấy rằng, bất cứ chọn màu sắc nào (hoặc Lý Ngang ở đầu bên kia chọn) thì cuối cùng kết quả sẽ không tốt hơn chút nào.

Hắn một bên cố hết sức kịch liệt giãy dụa, cố gắng sử dụng ngón tay của mình để nhấn nút mở máy tính Casio trong tay của mình,

Vừa cầu nguyện vị đồng đội Lý Nhật Thăng thoạt nhìn mạch não có chút dị thường nhưng lúc này có thể đáng tin cậy một chút.

Thay vì trả lời trực tiếp, Lý Ngang từ từ nói:

-Màu lam tượng trưng cho sự u sầu, nhưng không chỉ u sầu.

-Nó tựa như trong nhà vệ sinh công cộng không có giấy, và điện thoại di động pin chạy về không.

-Ngươi ngồi trên bồn vệ sinh, nhìn vào vách ngăn nhà vệ sinh màu xanh, tâm trạng hơi u sầu, nhưng trong u sầu lại giấu đi một tia ngăn cách yên tĩnh.

-Ngươi, hiểu không?

-???

CMN chứ ngươi hiểu! Cái này có tác dụng gì?

Hắc Sắc Mộc Mã đầu đầy hắc tuyến, và người đàn ông mặc quái phục trước người hắn ta dường như cũng có tình trạng không rõ ràng giống hắn, suy nghĩ một lát sau đó hung hăng hỏi:

-... Ngươi thích màu lam, rất tốt, ta muốn....

Còn chưa đợi hắn nói xong, Lý Ngang trong bộ đàm liền cắt đứt một cách thô bạo,

-Mặt trời mọc sông hoa hồng thắng lửa, xuân lai giang lục như lam. Cuộc tranh đấu giữa màu đỏ và màu lam, thực sự trọng yếu như vậy sao? Phải biết rằng từ xưa hồng lam xuất CP, không phải bách hợp liền là cơ...

Lý Ngang vừa mở bộ đàm liền một tràng lải nhải, nam tử quái trang sửng sốt mấy giây mới kịp phản ứng lại biết đối phương đang lừa mình.

-Nếu không chọn, hãy để ta chọn màu sắc cho ngươi...

Người đàn ông ngửa ra sau đầu, miệng giống rắn mở ra đến cực hạn.

Chương trước
Chương 165 : Thích màu lam
Chương 155 : Huấn luyện quân sự Chương 156 : Sản phẩm đặc biệt Chương 157 : Sân trường Chương 158 : Người quen Chương 159 : Nhật Bản Chương 160 : Chỉ có thể vào 1 người Chương 161 : Dã Thú Xanh Lá Chương 162 : Đốt văn phòng Chương 163 : Hai khả năng Chương 164 : Bước chân Chương 1 : Tổng quan về linh năng – Giới thiệu cách khám phá, lựa chọn và thi triển dị năng tâm linh. Các kỹ năng, ranh giới cũng như hạn mức tối đa trong việc sử dụng linh năng. Chương 2 : Các đặc điểm và sở trường của Linh Năng Giả - Người tu hành linh năng thì cả thể xác lẫn tinh thần đều có sự thay đổi. Họ có thể nhìn bản chất thế giới và con người rõ ràng hơn, và còn sở hữu một số năng lực bị động (chẳng hạn như nhìn thấu suy Chương 3 : Chức nghiệp linh năng – Có hai loại chức nghiệp được ghi lại trong sổ tay: Thuật sĩ linh năng và Chiến sĩ linh năng. Nghề trước thiên về khám phá bản chất linh năng, nghề sau thì am hiểu sử dụng linh năng để gia tăng năng lực chiến đấu của bản Chương 4 : Giới thiệu chi tiết về dị năng và phương pháp học – cũng tức là sách kỹ năng. Linh năng chia làm sáu lưu phái: Hệ tự tố, hệ chuyển hoán, hệ truyền tống, hệ tiên đoán, hệ sáng tạo và hệ phụ ma. Người bình thường chỉ có thể làm chủ một hệ. Chương 5 : Cách sử dụng kỹ năng linh năng – Bao gồm phương pháp rèn luyện linh năng và kỹ năng chiến đấu. Chương 6 : Con Chiên mở ấn. Sách Khải Huyền là cuốn sách cuối cùng của Kinh Thánh Tân Ước. Sách gồm có 22 chương, tác giả là Thánh Gio-an Tông Đồ. Sách được viết vào khoảng năm 68-100 SCN. Tương truyền rằng trong cánh tay phải của Chúa có ẩn tàng bảy cái Chương 6 : Vật phẩm linh năng – Linh Năng Giả có thể truyền năng lượng vào các vật phẩm, hoặc là dùng linh năng tạo ra các thực thể. Chương 7 : Tóm tắt các tài liệu về linh năng và lời kết – Tác giả cuốn sổ tay này, tự thuật về nhà tâm linh cuồng tín Solaris, và trải nghiệm của ông dưới tư cách là một nhà thám hiểm. Chương 165 : Thích màu lam Chương 166 : Kéo lưỡi
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.09857 sec| 2441.273 kb