Những lời nói đứt quãng truyền từ ngoài viện vào phòng tắm.

Tay trái Lâm Uyển Nghi cầm Chính Luân Kiếm, tựa vào thùng tắm, lông mi khẽ động, sau đó mơ màng mở mắt, trong mắt đầy vẻ mờ mịt.

Sao ta lại ngủ quên mất?

Giải độc hao tổn quá lớn sao…

Vừa rồi nằm mơ, hình như Tạ Tẫn Hoan đứng trong phòng, ta như bị ma nhập, nói năng lộn xộn, còn ma xui quỷ khiến bảo Tạ Tẫn Hoan sờ soạng…

Sao ta lại mơ giấc mơ kì lạ như vậy?

Chẳng lẽ là ngày nghĩ sao đêm mơ vậy…

Lâm Uyển Nghi đầy khó hiểu, hồi phục lại một chút, ý thức mới dần tỉnh táo.

Mà âm thanh hỗn tạp đánh thức nàng lúc này cũng rõ ràng hơn:

“Tiểu di ở phòng nào, ta vào xem…”

“Ừm…”

?!

Tạ Tẫn Hoan về khi nào?

Sao Tử Tô cũng tới?!

Lâm Uyển Nghi cúi đầu nhìn, phát hiện mình không mảnh vải che thân ngâm trong thùng tắm, lập tức hoảng hồn, trong lòng cảm giác như —— tự sướng quá đà ngất xỉu, tỉnh lại phát hiện xung quanh toàn là bà cô bà dì…

Phát hiện tình huống không ổn, Lâm Uyển Nghi vội vàng đáp lại một tiếng, tay chân luống cuống mặc váy, mặt đỏ bừng như máu.

Giữa chừng còn nghe thấy tiếng trò chuyện của nha hoàn nhà mình:

“Oa! Hòn Than ~ lại đây lại đây!”

“Grù ~”

“Đẹp quá, chắc phải sáu bảy cân rồi nhỉ? Chắc một nồi hầm không hết…”

“Grú grú?!”

Lâm Uyển Nghi ngơ ngác, đợi mặc xong váy, mới cố gắng giữ bình tĩnh, làm ra vẻ trí thức ngày thường, nghiến răng mở cửa phòng.

Kẽo kẹt ~

Ngoài viện, Lâm Tử Tô đang ôm Hòn Than nói chuyện phiếm với Tạ Tẫn Hoan, nghe thấy tiếng động quay đầu lại, thấy tiểu di da trắng hồng hào, không biết được tưới tắm bao nhiêu, ánh mắt không khỏi kỳ quái:

“Tiểu di, người tắm xong rồi?”

“Ừ. Vừa rồi Tạ Tẫn Hoan ra ngoài làm việc công, ta ở đây nghỉ ngơi, tiện thể tắm rửa.”

Lâm Uyển Nghi cũng không biết mình ngủ quên lúc nào, trong lòng xấu hổ muốn chết, nhanh chóng chuyển chủ đề:

“Tử Tô, bây giờ con luyện Long Huyết Đan, có nắm chắc không?”

Lâm Tử Tô nghe thấy luyện đan, lại còn là việc lớn, lập tức hứng khởi, ôm Hòn Than đến gần:

“Long Huyết Đan quá tầm thường, hơn nữa vừa uống vừa ngâm cả tháng mới thấy hiệu quả, quá mất thời gian. Ta đang nghiên cứu một loại ‘Sinh Long Hoạt Hổ Hoàn’, một viên thấy hiệu quả, dược hiệu gấp mười lần Long Huyết Đan…”

“Cái gì?!”

Tạ Tẫn Hoan đang định lấy hai cái ghế từ phòng khách, để hai người lớn nhỏ ngồi xuống, nghe thấy lời này không khỏi chấn động, quay đầu lại nói:

“Thật sao?!”

“Đừng nghe con bé nói bậy.”

Lâm Uyển Nghi vội vàng giữ đứa cháu gái nghịch ngợm lại, ôn tồn nói:

“Thuốc nào cũng có ba phần độc, Long Huyết Đan trải qua các đời đan sư cải tiến, mới trở thành thần phương rèn thể như bây giờ, dược lượng nhiều hơn một chút cũng có thể tổn hại căn cơ. Vừa lên đã gấp mười dược hiệu, còn một viên thấy hiệu quả luôn, con bé dám luyện ngươi dám ăn sao?”

Sao ta lại không dám?

Tạ Tẫn Hoan đang bị truy nã khắp thành, đang nghĩ cách trốn khỏi kiếp nạn này.

Nếu có thể gấp mười dược hiệu, một viên thấy hiệu quả, có lẽ đạo hạnh của hắn sẽ bay lên, đến lúc đó lui thì vào lăng, tiến thì mang theo ma bỏ trốn, chẳng phải là tránh được cửa ải này sao?

Nhưng mà gấp mười dược hiệu thấy hiệu quả tại chỗ, đúng là có khả năng biến thành ‘Duỗi Chân Trừng Mắt Hoàn’…

Giả Chính đứng ở cửa, thấy tiểu thư lại bắt đầu làm loạn, bèn xen vào:

“Thiên phú đan thuật của tiểu thư đứng đầu Kinh Triệu phủ, nhưng kỹ nghệ vẫn chưa thành thục. Lần trước làm ra cái gì mà ‘Đạo Hạnh Bạo Trướng Đan’, nói là ăn xong công lực tăng gấp đôi, còn cho Lý Kính – Lý lão thử thuốc.

Kết quả Lý lão ăn xong làm một màn ‘Nhất kiếm lạnh thấu 32 châu’, thậm chí mơ hồ chạm tới ngưỡng cửa siêu phẩm!”

Tạ Tẫn Hoan từng nghe nói đến Lý Kính, phó hiệu trưởng Đan Dương học cung, kiếm khách nhất phẩm chân chính, hắn lộ vẻ kinh ngạc:

“Bá đạo vậy sao?”

Giả Chính thở dài:

“Bá đạo thì bá đạo, nhưng đan này có nhược điểm là làm rối loạn thần trí, không phân biệt địch ta, lúc đó Lý lão như bị động kinh, cười như điên dại, hét ‘Mục lão nhi chết đi’, đuổi giết Mục phu tử khắp học cung. Nếu không phải Mục phu tử có đạo hạnh cao thâm, một chưởng đánh ngất ông ấy, e rằng có thể phá hủy cả Đan Dương học cung…”

Lâm Tử Tô nghe thấy chuyện huy hoàng của mình, nghiêm túc giải thích:

“Ta đoán lão Lý muốn chém Mục phu tử thì có, đan dược chỉ là nguyên nhân.”

“Vậy Thiết Phượng Chương, Thiết đại nhân thì sao?”

Lâm Uyển Nghi ấn Tử Tô ngồi xuống ghế, trách mắng:

“Thiết đại nhân bận rộn, tính tình lại nóng nảy, hay nổi cáu, học cung bảo con kê thuốc điều trị, kết quả con kê cái ‘Tiếu Khẩu Thường Khai Tán’ khiến người ta đường đường là điển quân vương phủ, cười toe toét ba ngày, ngay cả biệt hiệu ‘Thiết Diện Diêm La’ cũng biến thành ‘Chương Ngốc’…”

Lâm Tử Tô xoa Hòn Than, lý sự:

“Thiết đại nhân mặt ủ mày ê suốt ngày, không nóng tính sao được? Mọi người cứ nói xem có hiệu quả không.”

0.10018 sec| 2434.57 kb