Dương Đại Bưu khoanh tay, hơi do dự:
“Ta cũng nghe đám du côn ngoài chợ nói nơi này có bán Đăng Tiên Tán, tình hình cụ thể thì vẫn chưa nắm rõ, nếu cứ xông vào khám xét, mà không tìm thấy, e là sau này khó ăn nói.”
Lệnh Hồ Thanh Mặc chỉ là thân vệ của vương phủ, bối cảnh lớn nhưng không có thực quyền, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ai trong số các ngươi cải trang một chút, đến Tam Hợp Lâu mua Đăng Tiên Tán, xác định có rồi chúng ta mới xông vào khám xét, sau này Lý gia gây rối, cũng có cái để nói.”
“Cải trang?”
Dương Đại Bưu và Lưu Khánh Chi nhìn bộ khôi giáp và áo bộ khoái trên người nhau, cảm thấy cải trang như vậy có vẻ hơi lộ liễu.
Thế là ánh mắt lại rơi vào quần chúng nhiệt tình Tạ Tẫn Hoan.
Tạ Tẫn Hoan thấy vậy hơi xòe tay: “Ta mày rậm mắt to thế này, trông giống kẻ nghiện ngập sao?”
“Nghe nói Đăng Tiên Tán có thể tráng dương, cũng có khá nhiều công tử nhà giàu mua về để trợ hứng.”
“Ta cần tráng dương sao?!”
Lưu Khánh Chi thở dài: “Hai ta đều là người của quan phủ, dù có thay thường phục, Tam Hợp Lâu cũng có thể nhận ra.”
Dương Đại Bưu cũng gật đầu: “Danh tiếng của Lệnh Hồ đại nhân, khắp Đan Dương ai ai cũng biết, đừng nói là giả nam trang, dù có hóa thành tro Tam Hợp Lâu cũng nhận ra… Khụ…”
Còn chưa nói xong, Lệnh Hồ Thanh Mặc đã lạnh lùng liếc xéo, tiếp lời:
“Ngươi mặt lạ, lại giống công tử nhà giàu, đi là thích hợp nhất, chi phí bạc sẽ do nha môn chi trả. Hai người mang theo bao nhiêu bạc?”
Quay đầu nhìn hai vị đại gia.
Lưu Khánh Chi ngượng ngùng: “Vợ ta thế nào Lệnh Hồ đại nhân cũng biết, quản rất nghiêm, trên người chỉ có hai lượng bạc, vẫn là tiền riêng ta giấu, e là không đủ.”
Dương Đại Bưu lại hào phóng, lấy từ bên hông ra mấy thỏi bạc vụn và một nắm đồng, thoải mái vỗ vào tay Tạ Tẫn Hoan:
“Cho ngươi, cứ nói là Hàn công tử đường Văn Thành giới thiệu, chỉ cần bọn họ có, chắc chắn sẽ bán.”
Tạ Tẫn Hoan hơi ước lượng —— ba tiền hai xu cộng thêm mười mấy đồng…
Lệnh Hồ Thanh Mặc không ngờ hai đại nam nhân này, ngay cả ba lượng bạc cũng không gom đủ, lúc này chỉ có thể lấy chiếc túi nhỏ ra từ trong ngực, vỗ vào lòng bàn tay Tạ Tẫn Hoan:
“Mua nhiều một chút, tốt nhất là để tên vệ sĩ đi vào kho lấy, tránh lát nữa chúng ta không tìm thấy chỗ.”
Tạ Tẫn Hoan không thể chối từ, thấy vậy cũng không nói nhảm nữa, xoay người đi về phía đường phố.
Lệnh Hồ Thanh Mặc và những người khác thì trốn trong hẻm âm thầm quan sát.
…
Bên trong Tam Hợp Lâu náo nhiệt, tiếng ồn ào liên tiếp không ngừng:
“Bốn năm sáu, ăn nhỏ thua lớn!”
“Ôi! Sao lại thua nữa rồi…”
Tạ Tẫn Hoan đi đến trước Tam Hợp Lâu, tên sai vặt tiếp khách ở cửa vội vàng niềm nở tiến lên:
“Công tử đến lần đầu? Trên lầu có phòng riêng…”
Tạ Tẫn Hoan không vào cửa, mà làm ra vẻ như mua phim con heo, ngoắc tay bảo tên sai vặt ghé tai lại:
“Hàn công tử đường Văn Thành giới thiệu ta đến, nghe nói các ngươi có bán Đăng Tiên Tán?”
Tên sai vặt ngạc nhiên, đánh giá Tạ Tẫn Hoan, lại nhìn trái nhìn phải:
“Ngoài đường hỗn loạn, công tử vào trong nói chuyện.”
Tạ Tẫn Hoan thấy điệu bộ này, biết chuyến này không uổng công, hắn theo tên sai vặt vào sòng bạc, đến ngã rẽ của hành lang đại sảnh, dọc đường tên sai vặt vẫn hỏi:
“Công tử lạ mặt, trước đây chưa đến bao giờ sao?”
“Hôm qua mới đến Đan Dương, tham gia hội Trung thu, nghe Hàn công tử nói nơi này có Đăng Tiên Tán, nên ghé qua xem thử.”
“Ra là vậy. Hàn công tử thường đến đây chơi, đều là người quen, ta sẽ tính giá hữu nghị cho công tử, năm tiền bạc, công tử muốn mấy bình?”
Tên sai vặt vừa nói, vừa móc hai bình nhỏ màu đen ra khỏi tay áo, giống hệt bình mà Phó Đông Bình bị phát hiện.
Tạ Tẫn Hoan liếc cái bình, móc ngân phiếu ba trăm lượng mà Phó Đông Bình đã cống nạp ra:
“Mấy bình e là không đủ, tối nay làm chủ chiêu đãi bạn bè, mười mấy người, còn có hơn ba mươi cô nương, ngươi có bao nhiêu?”
Hơ, đây chẳng phải là muốn mở tiệc thác loạn sao?!
Tên sai vặt thấy Tạ Tẫn Hoan giống công tử nhà giàu, nhưng không ngờ lại giàu đến vậy, mang theo mấy trăm lượng ngân phiếu trên người, thấy khách sộp đến, vội vàng cất bình đi:
“Thứ này nha môn kiểm tra nghiêm ngặt, đông gia không cho bán nguyên thùng, hay là ta lấy một hộp cho công tử? Một hộp bốn mươi bình, đủ cho mười mấy người tiêu khiển rồi, lại tặng thêm một hộp Kim Thương Hoàn cho công tử, rất mạnh.”
“Được, đi lấy đi.”
“Công tử đợi chút.”
Tên sai vặt nói xong, nhanh chóng chạy ra phía sau.
Tạ Tẫn Hoan cũng không tiện đi theo đến kho, đợi tên sai vặt vén rèm rời khỏi đại sảnh, mới giả vờ đi dạo, đến gần hành lang phía sau đại sảnh, lắng nghe động tĩnh của tên sai vặt, phán đoán vị trí đại khái của kho hàng.
Nhưng lắng nghe một lúc, từ sâu trong khu nhà phía sau, lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng:
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết rất ngắn ngủi, âm thanh lại nhỏ, thậm chí không khiến đám vệ sĩ trông coi chú ý.
?
Tạ Tẫn Hoan nhíu mày, cảm thấy tình hình không ổn, lặng lẽ đi vào khu nhà phía sau…
Còn trên đường lớn.
Bộ ba thò đầu ra khỏi hẻm quan sát, đợi Tạ Tẫn Hoan quay lại báo cáo, nhưng sau khi Tạ Tẫn Hoan đi theo tên sai vặt vào cửa thì bặt vô âm tín.
Lệnh Hồ Thanh Mặc đợi hồi lâu, không thấy Tạ Tẫn Hoan xuất hiện, không khỏi nghi ngờ:
“Sao hắn đi lâu vậy? Không phải lấy bạc của ta đi đánh bạc thật đấy chứ? Đó là tiền riêng của ta.”
Dương Đại Bưu thò đầu ra nhìn: “Không đến mức đó, có lẽ là đi theo vào kho lấy thuốc rồi.”
Sau khi Lệnh Hồ Thanh Mặc xuống núi, toàn bộ gia sản đều ở trong túi, hơi lo lắng:
“Qua xem sao.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo