"À, xin lỗi." Sở Dung cảm thấy hối tiếc, tự hỏi: "Một người trẻ như vậy lại có vẻ ngoài như một ông già ngoài năm mươi? Tôi còn tưởng bác sĩ Tô chăm sóc bản thân rất tốt, trong số những bác sĩ đầu hói' kia, tóc bác sĩ Tô dù hai bên thái dương đã bạc nhưng vẫn đủ dày để nổi bật giữa đám, như chim nhạn bay giữa bây gà."

Tất cả là do cô trông mặt mà bắt hình dong, ngay từ đầu cô đã cho rằng một chuyên gia khó hẹn như bác sĩ Tô nhất định phải là người có thâm niên làm trong ngành này ba bốn mươi năm rồi, cô không gọi là ông là ít nhất cũng phải gọi chú.

Con người thật không nên tự cho là đúng, đánh giá người khác lung tung. Nhớ lại mấy chục phút ngây ngô ngốc nghếch của cô và bác sĩ Tô lúc nãy, cùng với nụ cười đầy ý vị của bác sĩ Tô, e rằng anh ấy đã nhìn ra được những gì cô đang nghĩ trong đầu rồi!?

"Trong thời gian nghỉ ngơi này, đừng thức khuya, đừng làm việc quá sức." Tô Ảnh cũng lặng lẽ ngắm nhìn sắc mặt biến đổi liên tục như bảng màu của Sở Dung một lúc, khi đã xem đủ thì mới lên tiếng dặn dò: "Cũng đừng nghĩ quá nhiều chuyện, ít dùng não thôi nhé.. Sở Dung cúi đầu, ghi nhớ lời khuyên của bác sĩ: "Vậy tôi về được không, bác sĩ Tô?”

"Được rồi." Ngay trước khi kết thúc, Tô Ảnh chợt nhớ ra điều gì đó: "Nếu không tuân thủ theo lời dặn, tôi biết ngay đấy." "Hả”"

Tô Ảnh khoanh tay, bình thản nói: "Xem livestream thật thú vị, không ngờ khi Phó Như Hối gọi điện cho vợ, anh ấy lại có biểu cảm như vậy." Sở Dung: [II

Tại sao họ lại xem livestream của cô? Những người quan trọng này không phải bận rộn với công việc hàng ngày sao? Sở Dung cảm thấy xấu hổ bừng bừng, từ đâu ngón chân đến đỉnh đầu như bị lột trân trước mặt người quen khi đang làm trò trên mạng. Bác sĩ Tô không phải người quen nhưng còn đáng sợ hơn cả người quen.

Sở Dung tự nhủ, có lẽ cần chuyển đến một hành tinh khác để sống, không thể ở lại bệnh viện này thêm một giây nào nữa.

Vội vàng chào tạm biệt bác sĩ Tô, Sở Dung câm điện thoại vừa bước ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Phó Như Hối để báo cáo tình hình. Trước khi đi khám, Phó Như Hối đã nhắc nhở cô nhiều lân phải báo cáo ngay lập tức mọi tình huống, cho dù có vẻ nghiêm trọng hay không.

Sở Dung không dám trái lệnh của ông chủ lớn, bác sĩ Tô chắc chắn sẽ báo cáo tình hình cho Phó Như Hối, Sở Dung không nói thêm gì, chỉ trực tiếp nói với Phó Như Hối là bị chấn động não nhẹ, không sao, nằm mười mấy ngày là khỏi.

Chưa nhận được hồi đáp từ Phó Như Hối, có lẽ anh đang nghỉ ngơi.

Tin nhắn từ Hách Hoan lại liên tục nhảy ra.

Hách Hoan: "Thật tốt, cô còn mời Cát Âm Vũ lần sau đến nhà ăn cơm?”

Hách Hoan: “Cô có mời tồi không?”

Hách Hoan: Đi bệnh viện làm gì?"

Hách Hoan: "Cô đang ở đâu?" Hách Hoan: “Đợi xem nào. Thời gian là vài chục phút trước, Sở Dung đang suy nghĩ về ý nghĩa từ "đợi đấy" của Hách Hoan, đột nhiên hai âm thanh từ bên trái và bên phải cùng vang lên:

"Mẹtl"

"Sở Dungl!I"

Trời ạ! Chỉ nghe thấy giọng nói giận dữ như vậy, Sở Dung không khỏi thấy lạnh sống lưng.

[Cứu, tôi còn nói nữ thần vội vàng đi ra ngoài làm gì vậy, thì ra là đến tìm Sở Dung sao?] [Hahaha cô ấy đến tìm Sở Dung là để đánh lộn hả? Dữ vậy sao?]

[Hách Hoan thật sự rất quan tâm Sở Dung, tôi khóc chết mất. ] [Ngay cả con trai mình mà nữ thân cũng không quan tâm luôn? Cứ thế đi luôn?]

Phòng livestream của Hách Hoan không lúc nào ngừng theo dõi từng hành động của cô ấy. Khi cô ấy đến bệnh viện, người xem trong phòng livestream cũng như đang có mặt tại đó.

Tiếng bước chân lộc cộc của đôi giày cao gót của Hách Hoan khiến Sở Dung cảm thấy như mình vừa làm điều gì đó sai trái với cô ấy, thậm chí còn tưởng tượng thấy mình bị bắt quả tang.

Việc không trả lời tin nhắn là do cô ấy không thấy nhưng không đến nỗi Hách Hoan phải giận dữ như vậy.

1.09658 sec| 2403.328 kb