Khuôn mặt cô co rúm lại, cử chỉ rất điệu bộ.
"Nào, để con thổi cho." Phó Dư lập tức thu lại vẻ tức giận, hai tay dang rộng, muốn Sở Dung tựa đầu vào hai bàn tay nhỏ của cậu.
Sở Dung ngoan ngoãn đưa mặt mình ra, sau đó được hai bàn tay mềm mại và ấm áp ôm lấy. Phó Dư phồng má lên, ánh mắt tịnh trọng như đang làm chuyện gì long trời lở đất! Thực ra, cậu chỉ nhíu mày, cau môi và thổi khẽ vào trán Sở Dung, vừa thổi vừa chuyên nghiệp hỏi: "Nếu đau thì nói con nhé." Cách điều trị của y tá nhỏ Phó Dư khiến Sở Dung liên tưởng đến việc mình từng dụ dỗ bạn nhỏ như thế, không biết ai đã dạy Phó Dư, trông cậu bé nghiêm túc thật đáng yêu.
Sở Dung cố hết sức mím chặt môi để tránh cười thành tiếng, cô hăng giọng vài tiếng mới run run hỏi: "Không đau nữa, con cứ yên tâm mà thổi hết sức đi. Cái này Tiểu Ngư học từ ai vậy? Niên Niên sao?" "Không, không phải anh ạ." Phó Dư nhìn vào mắt của Sở Dung, đột nhiên thẫn thờ, Phó Dư là bạn nhỏ có hỏi tất đáp, Sở Dung hỏi cậu bé, cậu bé muốn nghiêm túc suy xét đáp án cho câu hỏi này nhưng đầu nhỏ của cậu bé hình như không có nhớ được, trâm ngâm suy nghĩ nửa ngày, Phó Dư từ từ lắc đầu: “Con nhớ không ra mẹ ơi." Sở Dung nắm tay nhỏ của Phó Dư: "Không nhớ thì thôi, trẻ con không cân nhớ nhiêu chuyện lắm. Ăn sáng đi đã, đấy mới là việc của trẻ con."
Thím Vân đem thuốc xịt tới, muốn xịt thuốc cho Sở Dung tự tay mình.
"Anh Lý đã đi mua thuốc rồi, thím Vân, chị lấy giúp tôi một chén đồ ăn nhé, tôi đang thực sự đói bụng.
Khi thím Vân lấy cho Sở Dung một chén bánh trôi nếp, biểu cảm của Phó Dư còn hơi ngơ ngác, Sở Dung không kìm được cười: "Tiểu Ngư, sao con lại trơ ra thế hả?"
"Mẹ ơi, con không nhớ những chuyện khi còn nhỏ nữa." Phó Dư ăn một miếng bánh trôi, nói bằng giọng điệu trâm tư.
Chỉ trời mới biết cảnh tượng cục bột nhỏ chỉ cao ngang bắp chân nói những lời sâu sắc ấy buồn cười đến mức nào, Sở Dung cũng không khỏi lo lắng đáp: "Vậy làm sao bây giờ, Tiểu Ngư của chúng ta mới bốn tuổi đã quên mất những chuyện trước khi bốn tuổi rôi."
Vậy mẹ làm sao bây giờ? Phó Dư lo lắng không yên, bánh trôi còn trong miệng chưa nuốt.
Sở Dung thở dài nhẹ nhõm, sau đó nở nụ cười ấm áp: "Không nhớ thì thôi, từ giờ trở đi mẹ sẽ giúp con nhớ những chuyện của Tiểu Ngư nhé."
Cô đưa tay phất nhẹ qua trán Phó Dư: "Tiểu Ngư của chúng ta muốn lớn lên như thế nào thì lớn lên như thế đó, không nhớ được cũng không sao, mãi mãi không cần lo lắng vì việc này." Phó Dư yên lặng ngôi trên ghế, như một chú cún nhỏ được Sở Dung vuốt ve, cậu bé bỏ qua suy nghĩ về ký ức đã mất mà đặt ánh mắt nhỏ bé, kiên định vào Sở Dung: "Mẹ ơi, vậy mẹ phải nhớ nhé."
"Chắc chắn mẹ sẽ nhớ."
Sở Dung nghĩ thâm, cô có điện thoại! Công nghệ bây giờ phát triển như vậy, dù trí nhớ của cô không tốt nhưng vẫn có thể quay video độ phân giải cao, bất kể là quá khứ u ám hay khoảnh khắc đáng nhớ, Sở Dung đều có thể ghi lại một cách rõ ràng cho Phó Dư.
"Có khách?"
Sắp đến giờ tan học buổi trưa, ekip chương trình bỗng nhiên đưa cho Sở Dung một mục nhiệm vụ yêu câu, nội dung đại khái là năm gia đình cần có hoạt động tương tác qua lại, hãy đến nhà của gia đình khác làm khách ăn cơm.
Gia đình mà Sở Dung chọn có chủ nhà là Cát Âm Vũ, một nghệ sĩ nổi tiếng trong làng giải trí.
"Thời gian là mười hai giờ trưa nay." nhân viên bổ sung.
Sở Dung suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tiếp khách ở đâu? Nhất định phải ở nhà không?”
"Việc này tùy ý cô chọn, tất nhiên, nếu cô đồng ý, tốt nhất là ở nhà, thêm yếu tố gia đình càng tốt." nhân viên mỉm cười nói.
Trên thực tế Sở Dung cũng không ngu xuẩn như vậy, từ trong ý tứ của nhân viên công tác cô cũng nhận ra được có lẽ theo quy tắc là phải mời khách đến nhà nhưng vì ngại Phó Như Hối nên ekip chương trình sẽ không đưa ra yêu cầu quá khắt khe, chung quy nếu như Sở Dung không đồng ý làm theo quy tắc của ekip chương trình, chẳng lẽ Trọng Xuân Hoà còn có khả năng ép buộc sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo