[Lời nhắc nhở ấm áp: Nếu gặp bạo lực học đường, phải nói với ba mẹ càng sớm càng tốt, đừng nghe theo những người không dám nói ra. Ì Sở Dung đưa Phó Niên đến trường, Lý Chí Triệu ngồi ở ghế trước, còn hai mẹ con ngồi ở hàng ghế sau. Trong cặp sách nhỏ của Phó Niên không có gì cả, chỉ chứa một số vật dụng văn phòng phẩm mới tinh. "Sách giáo khoa của Niên Niên ở đâu?" "Ở trường." Phó Niên trả lời một cách hờ hững.

Sở Dung chớp mắt, liên nghĩ chắc là cậu bé sợ câm về nhà sẽ bị nguyên chủ cố ý phá hư. Cô xoa đầu Phó Niên nói: "Lần sau mang về nhà mà để, không sao đâu.

Phó Niên cảm nhận đôi bàn tay mềm mại trên đỉnh đầu, cậu gật đầu: "Dạ."

'Ngoan nhé. Sự ngoan ngoãn của Phó Niên khiến lòng Sở Dung an tâm hơn bao giờ hết. Tuần trước, Phó Niên xin nghỉ một ngày, buổi sáng hôm đó, Sở Dung phải đưa cậu bé đến văn phòng trường để trình bày lý do văng mặt. Đây là lân đâu tiên Sở Dung gặp thây giáo của Phó Niên, khi thây giáo nhìn thấy nụ cười của Sở Dung, ông không khỏi ngạc nhiên: "Cô là?

"Tôi là mẹ của cậu bé."

"Đây là mẹ của tôi.

Phó Niên và Sở Dung cùng trả lời.

Hít hà một cái, Sở Dung cảm thấy mình bị ấn tượng tưởng năm chữ vô cùng bình thường của Phó Niên. Cô không thể không giương móng vuốt tội lỗi ra, xoa đầu Phó Niên mấy cái trước mặt giáo viên. Thây giáo chậm rãi quay mắt đi, nhấm nháp một ngụm trà một cách thận trọng.

Sở Dung thở nhẹ, rút tay ra và lễ phép chào hỏi giáo viên chủ nhiệm của Phó Niên: "Xin chào thầy, tôi họ Sở, mẹ của Phó Niên. Trước đây tôi chưa từng đến đây, có lẽ thây không biết tôi."

"Ồ, vậy là cô Sở. Tôi thực sự chưa gặp cô.' Thây giáo nâng cánh kính lên, ông có chút lúng túng trong việc sắp xếp giáo án trên bàn: "Tuần trước, Phó Niên xin nghỉ vì ốm một ngày, vậy giờ đã khỏi chưa?"

"Vâng, cậu bé bị sốt một chút, chúng tôi phải đưa cậu bé đi truyên nước biển hai ngày. Nhưng giờ đã khỏi, gân như là hoàn toàn khỏe rồi." Đó cũng không tính là lời nói dối, xin nghỉ phép ngày hôm đó không phải là do nguyên nhân này nhưng đêm đó Phó Niên bị cảm lạnh khi đang tắm rồi phát sốt luôn. Sở Dung mỉm cười: Không làm lỡ cái gì đúng không?”

"Không có. Tôi luôn tin tưởng vào sức khỏe của Phó Niên, dù kỳ học sắp kết thúc nhưng thành tích học tập của cậu bé vẫn ổn định. Một hai ngày vắng học cũng không sao, sức khỏe là quan trọng nhất." "Thây quá khen rồi..."

Sở Dung và giáo viên chủ nhiệm của Phó Niên trò chuyện qua loa đôi câu, cô để lại thông tin liên lạc của phụ huynh, sau đó đích thân đưa Phó Niên đến cửa lớp học."Tan học mẹ sẽ đến đón con nhé."

Sở Dung nhìn Phó Niên bước vào lớp học một cách chậm rãi, rồi nhỏ giọng nói: "Chờ mẹ ở cổng nhé."

"Vâng. Phó Niên đặt cặp sách xuống, vẫy tay với Sở Dung đang dựa vào khung cửa sau: "Mẹ vê nhà thôi, Phó Dư có lẽ đã tỉnh rồi đấy."

"Vậy mẹ có thể đi được không?” Sở Dung nghiêng đầu, cười và nhấn nhỏ giọng: "Mẹ đi đây, Niên Niên đừng khóc nhé.. Phó Niên mở to đôi mắt, dường như không ngờ Sở Dung sẽ nói như vậy, khuôn mặt trắng hông của cậu ửng đỏ lên, đầu cũng rủ xuống, hơi tức giận nói: “Ai khóc nhè chứ. "Không tốt hơn đâu."

Chỗ ngôi của Phó Niên nằm ở hàng thứ hai từ dưới lên, bây giờ cách giờ lên lớp còn có mười phút, trong lớp học chỉ chưa đến một nửa số người, chỗ ngồi của họ đều cách Phó Niên không quá xa. Có một vài bé trai nhìn thấy Sở Dung, đều len lén liếc nhìn cô.

Sở Dung chú ý đến điều đó, nhẹ nhàng mỉm cười với một số học sinh, rôi nhìn Phó Niên: "Đi vào đi. Cô xoay người ra ngoài, Phó Niên vẫn giữ vẻ lặng lẽ, chỉ sau một thời gian dài, cậu mới nhúc nhích lên và quay trở lại chỗ ngồi của mình. Ngay khi Sở Dung rời đi vài học sinh trai bắt đầu nói thâm nhỏ, âm thanh ngày càng lớn, thậm chí có một cậu bé mũm mm bước đến trước bàn của Phó Niên, lớn tiếng hỏi: "Phó Niên, đó là mẹ của cậu phải không?”

1.16016 sec| 2408.164 kb