Lý Chí Triệu xoay vô lăng: Phu nhân, có chuyện gì vậy? "Tiểu Ngư ở nhà một mình, tôi không yên tâm. Lý Chí Triệu cười haha: “Trong nhà không có thím Vân sao? Một mình chỗ nào vậy." Sở Dung cười nói: "Tôi và Niên Niên đều không ở đó, Tiểu Ngư nhất định sẽ hoảng hốt. Anh Lý chưa có con, không hiểu được đúng không?” A2? Lý Chí Triệu sững sờ, sau đó mỉm cười: "Phu nhân không phải cũng không có con ruột sao, hahahaha.

Sở Dung: [... ]

Thật biết cách nói chuyện đó chú em, có lẽ Sở Dung sẽ tức chết. EQ này, trước đây còn khen anh ta thông minh lanh lợi nhưng bây giờ thì lại thấy khôn lanh. Anh ta thật sự hơi ranh mãnh quá.

Trong thời gian Sở Dung về nhà, Phó Dư đang ngôi một mình trên ghế chậm rì rì ăn bánh trôi bằng gạo nếp do thím Vân nấu, vì cậu bé vừa mới khóc xong nên hiện tại vẫn còn có tiếng nấc nghẹn nhỏ khi ăn. Thím Vân đứng một bên nhìn, hết sức đau lòng: "Cậu chủ nhỏ! Bà chủ sẽ về ngay thôi. À, bà chủ điện thoại tới đây, cậu chủ nhỏ có muốn nghe không?”

Phó Dư đặt cái muỗng xuống và hít hít mũi nhỏ: "Muốn ạ."

Do thiết bị livesteam đều ở nhà họ Phó nên người chủ trì của phòng livesteam chỉ có một mình “bé hạt tiêu' Phó Dư. [Khi thấy Tiểu Ngư khóc, tôi cũng muốn bật khóc theo. | [Tôi tự hỏi, Sở Dung đang ở đâu nhỉ?]

[Các chị đến muộn quá và do đó, Sở Dung đã đưa boss Niên đi học mất rôi. | [Thật không thể tin được, Sở Sung cũng biết gọi điện cho bé, tôi xót xa quá, làm mẹ sao lại không yêu thương con. ]

[Điều này xảy ra vì một lý do gì đó ấy mà. ]

[Chuyện gì vậy mà lại úp mở thế?]

[Trong phòng livestream không dám nói đâu, sợ bị luật sư gửi thư cảnh cáo lắm. |

Ngay lập tức, thím Vân vội vã trao điện thoại cho Phó Dư. Phó Dư hai tay câm điện thoại tựa vào má, giọng nghẹn ngào: "Mẹ ơi."

"Tiểu Ngư." Sở Dung nhẹ nhàng nói: "Mẹ thật sự xin lỗi, sáng nay ra ngoài quên mất không nói với Tiểu Ngư."

Không sao đâu ạ. Phó Dư nói với chiếc điện thoại một cách nghiêm túc: 'Con không giận mẹ.'

"Tiểu Ngư có bị làm sao không? Mẹ không cố ý đâu, mẹ nghĩ Tiểu Ngư còn ngủ tiếp. Sở Dung an ủi Phó Dư đang sụt sùi: "Lân sau mẹ sẽ không như vậy nữa, mẹ hứa đấy, được không nào?”

Phó Dư vội vàng đáp: "Lần sau mẹ đi đâu cũng phải dắt con theo nhé..

"Dĩ nhiên rồi, dù không thể dẫn theo Tiểu Ngư, mẹ cũng sẽ báo trước cho con, được không?” "Dạ." Phó Dư lớn tiếng đáp lại: "Mẹ ơi, đi đường cẩn thận nhé." "Mẹ biết rồi. Tiểu Ngư đã tha thứ cho mẹ chưa?" Sở Dung hóm hỉnh hỏi với giọng giáo viên mẫu giáo.

"Con không giận mẹ mà. Phó Dư hơi ngượng ngùng nói: 'Con không giận đâu ạ.

"Vậy cảm ơn Tiểu Ngư nhé." Sở Dung cười nhẹ: "Nếu đã không giận thì mở cửa cho mẹ được không?”

Phó Dư ngạc nhiên: "Mở cửa ạ? "Đúng vậy" Sở Dung bấm chuông, tiếng chuông từ điện thoại và chuông cửa cùng vang lên: "Mẹ về nhà rồi đây.'

Phó Dư chầm chậm mở to miệng, trong đôi mắt ướt át cháy lên một ngọn lửa nhỏ, cậu bé từ trên ghế nhảy xuống và sau đó lạch bạch chạy về phía cửa.

[Chị Dung đỉnh quá, tôi chỉ thường thấy cảnh này trong phim thôi mà giờ lại là chuyện thật. |

[Thật ra, so với Niên Niên thì Tiểu Ngư mới là bé con trong lòng của tôi, ngoan ngoãn nghe lời còn dính người, gặp ai cũng đều cười, không giống với Niên Niên lạnh lùng như thế. Trẻ con mà, vẫn là dễ thương thì tốt hơn. ]

[Mỗi đứa trẻ đều tốt, mỗi đứa có điểm mạnh riêng, không nên so sánh điểm yếu của người này với điểm mạnh của người kia. |

[Trái tim tôi tan chảy mất rồi, làm sao có thể có đứa trẻ dễ thương đến vậy chứ?]

[Rõ ràng là độ tuổi mà ai cũng e ngại nhưng chỉ mình Tiểu Ngư không làm ai ghét, tôi thậm chí còn muốn cậu bé nghịch ngợm hơn một chút cũng được... ] Ban đầu thím Vân định đi mở cửa nhưng thấy vẻ mặt đó của Phó Dư liền biết Sở Dung đã vê. Lúc nãy Phó Dư nghe điện thoại ôm điện thoại rất chặt, giống như sợ người khác nghe thấy, mà thím Vân cũng không có ý muốn nghe cuộc trò chuyện giữa Phó Dư cùng Sở Dung, vậy nên thím đứng rất xa, không nghe thấy Sở Dung nói gì với Phó Dư.

1.14521 sec| 2400.336 kb