Nếu như Phó Như Hỗối nói đúng, Cát Âm Vũ làm những điêu này vì quan tâm đến anh hai, thì Sở Dung thấy điều đó khá hợp lý. Nhưng từ trước tới nay cô chưa bao giờ thấy anh hai nhắc đến cô ấy, vậy nên Sở Dung không biết giữa họ có hiểu lầm gì mà Cát Âm Vũ lại làm như vậy.
Sở Dung cảm thấy có gì đó nặng nề đè lên ngực mình, cô vô thức lắc người và chợt nhận ra đó chính là Hứa Bất Lan. Nhân tiện, Cát Âm Vũ đã kết hôn và có con. Nếu thông tin trên mạng là đúng thì hiện tại Cát Âm Vũ vẫn đang trong tình trạng đã kết hôn, phải không? Vô tình nghĩ đến điều này, Sở Dung không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía anh hai, cô hy vọng họ chỉ là bạn bè, nếu không thì anh hai cô chẳng phải là kẻ đang xen vào cuộc hôn nhân của người khác sao? Nghĩ đến việc một người bảo thủ và nghiêm khắc như anh hai lại có thể làm ra loại như vậy khiến cho Sở Dung không thể tin nổi, toàn thân đều nổi da gà, hình ảnh ấy kỳ quái đến mức cô không tài nào có thể tưởng tượng nổi. Dường như Cát Âm Vũ biết rõ Sở Dung đang nghĩ cái gì liền nhếch môi nở một nụ cười bí ẩn, cô ấy cảm thấy rất hài lòng khi có người suy đoán vê mối quan hệ giữa cô ấy và Sở Phong.
Như vậy không phải đã thể hiện được rằng giữa họ thật sự có gì đó sao?
Nhất định là một mối quan hệ không bình thường nên người khác mới suy đoán như vậy, Cát Âm Vũ càng nghĩ càng thấy vui, lại nghĩ đến chuyện đã thành công ngăn cản Sở Phong ở bệnh viện trước khi đến đây. "Dường như anh đang rất bận rộn" Cô lái xe tiếp cận Sở Phong nhưng anh ta không hề để ý và tiếp tục lao đi.
Cát Âm Vũ lái xe chầm chậm theo sau Sở Phong, giữ ngang tốc độ với anh.
"Nếu anh vội thế này, sao không lên xe với tôi?" Cô ấy nở một nụ cười và đề nghị: "Để tôi chở anh một đoạn."
Sở Phong không dừng lại, miệng lẩấm bẩm châm biếm: "Thật là nhẫn tâm khi cô dùng con mình để làm trò cười."
Biết rằng Sở Phong đang ám chỉ chuyện mình đưa Hứa Bất Lan tới nhà Sở Huân để giúp kéo dài thời gian, Cát Âm Vũ không hề tỏ ra sợ hãi. Ngược lại, cô cảm thấy hài lòng vì Sở Phong vẫn nhớ đến mình.
"Chỉ là cho Bất Lan ngủ một giấc mà thôi." Cát Âm Vũ vui vẻ nói.
Trong cuộc trò chuyện với Sở Phong, cô ấy luôn giữ nụ cười, dường như thấy rất vui vẻ.
Sở Phong bày tỏ sự chán ghét: "Cô vẫn không thay đổi gì." Anh ta nói về thái độ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt mục đích của mình.
Anh ta từng nghĩ rằng sau khi kết hôn và có con, cô ấy sẽ thay đổi và sống tốt hơn. Nhưng anh không ngờ rằng cô lại càng lúc càng điên rồ.
Càng nói, Cát Âm Vũ càng thêm phấn khích: "Xem này, anh vẫn nhớ và nhận ra tôi mà, tại sao lại không chấp nhận điều đó? Anh không tin tôi sao, hay là anh nghĩ chỉ cân thay đổi bên ngoài là tôi không nhận ra anh sao? Tôi đã từng nói với anh, điều tôi thích nhất chính là ánh mắt sắc lạnh của anh, dù anh có thay đổi thế nào, ngay cả khi anh là một con chó trên đường xin xỏ, tôi vẫn có thể dễ dàng nhận ra." Điều cô ấy yêu thích là ánh mắt khinh thường ấy.
Mỗi lần được nhìn bởi đôi mắt hấp dẫn đó, Cát Âm Vũ cảm thấy rất vui.
Sở Phong tỏ vẻ chán nản: "Cô đang gọi tôi là chó à?”
Cát Âm Vũ nheo mắt cười, sửa lại: "Ô, không đúng. Nếu anh là chó, dù có đói đến mấy anh cũng không bao giờ vãy đuôi xin Xỏ."
Sở Phong biết rằng đây là thú vui của Cát Âm Vũ; từ khi cả hai quen nhau ở đại học, cô ấy luôn thích chọc tức anh. Mỗi khi anh tức giận hoặc không vui, cô ấy lại càng thấy hài lòng và trở nên phiên phức hơn.
Cô ấy tìm thấy niềm vui trong những cách không giống ai.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo