Không thể nói rằng Phó Như Hối một chút cũng không quan tâm, anh đang siết chặt lấy điện thoại, để che đậy đôi tay đang run rẩy, nhưng biểu hiện của Phó Như Hối chẳng có gì thay đổi, anh nhẹ giọng nói: "Anh hãy liên hệ với Khổng Táp, bây giờ tôi không thể rời khỏi đây được."

Triệu Giản Hồ sững sờ, không nghĩ rằng còn việc nào quan trọng hơn con mình. Nhưng anh không thể phàn nàn hay bực bội với Phó Như Hối vì mối quan hệ của họ không đủ tốt. Chỉ Hách Hoan và Sở Dung mới có mối quan hệ thân thiết với nhau. Phó Như Hối đã nói vậy, Triệu Giản Hồ không còn gì để nói, chỉ có thể gác máy. Triệu Giản Hồ sửng sốt, thật không ngờ còn có việc quan trọng hơn con của mình, nhưng anh ấy cũng không thể trách móc hay bất mãn với Phó Như Hối được, quan hệ của cả hai chưa tốt đến mức độ đó, chỉ có Hách Hoan và Sở Dung mới có quan hệ thân thiết với nhau, Phó Như Hối đã nói như vậy rồi, Triệu Giản Hồ cũng không còn gì để nói, chỉ có thể cúp máy. Phó Như Hối biết rõ 04 đang tính kế với Sở Dung, anh không thể rời cô nửa bước.

Sở Dung nắm lấy tay áo Phó Như Hối: "Anh tới chỗ Hách Hoan trước đi, em ở đây một mình...

Cô chưa nói hết, cửa thang máy đã mở.

Họ đã tới nơi.

Đúng như dự đoán của Phó Như Hối, 04 đứng trước cửa sổ lớn trong nhà Phó Hòa Ngọc. Tấm kính trước cửa sổ đã biến mất. Cửa sổ đối diện cửa nhà Phó Hòa Ngọc và thang máy, ba điểm tạo thành một đường thẳng. Sở Dung và Phó Như Hối nhìn thẳng vào đôi mắt của 04, chứa một nụ cười nhẹ. "Vào đi." 04 tao nhã ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, trên tay câm một sợi dây thừng, không biết dùng để làm gì. Gió ùa vào, thổi tung chiếc sơ mi trắng của 04. Anh ta đang ngồi bên cửa sổ, chỉ còn một bước nữa là sẽ ngã nhưng vẻ mặt 04 lại hoàn toàn bình thản, không hề sợ chính mình bị trượt chân mà ngã.

Anh ta nghiêng đầu nhìn Sở Dung và Phó Như Hối, vẫy tay: "Lại đây."

Phó Như Hối nói nhỏ bên tai Sở Dung: "Tiểu Huân đang ở trong tay anh ta.

Sở Dung bước ra khỏi thang máy, đi qua cánh cửa đang mở, ánh mắt không rời khỏi sợi dây trong tay 04.

04 chú ý tới biểu cảm của Sở Dung và cười khẽ: "Cô Sở, cô muốn sợi dây này không?”

Anh ta nghịch ngợm kéo sợi dây, khiến Sở Dung nhíu mày như thể nghe ai đó thì thâm. "Cô Sở luôn nhanh hơn so với tôi mong đợi đó. 04 lại nói với giọng đầy tiếc nuối: "Uây, hào quang nhân vật chính của cô thực sự rất hùng mạnh, đó là hào quang nhân vật chính mạnh nhất mà tôi từng thấy." Sở Dung không thể cười, hào quang nhân vật chính mạnh cỡ nào? Nếu thực sự mạnh, cô đã không đau khổ như trước mặt 04. Cô chết trước, anh hai của cô cũng bị hại chết, điêu này còn chưa đủ, 04 phải nhắc đi nhắc lại nhiều lân khiến cô chết hoặc phát điên bằng nhiều cách khác nhau, thậm chí còn đưa cho cô một kịch bản giả, đây là hào quang của nhân vật chính?

Trước đây, Sở Dung chưa từng nghĩ mình là nhân vật chính và giờ cũng không có cảm giác đó.

Nếu làm nhân vật chính đồng nghĩa với việc trở thành mục tiêu của những kẻ như 04, cô thà làm một nhân vật phụ vô danh còn hơn.

Kỳ thực 04 cũng từng nghĩ qua, vì sao mà hào quang của nhân vật chính như Sở Dung lại mạnh mẽ đến vậy. Có lẽ vì thế giới này vốn rất yên bình, không có khuyết điểm, nhưng Hách Hàn Vân lại không nhìn thấu được nên đang tìm kiếm rắc rối. 04 cho rằng mình kém may mắn, nhận nhiệm vụ này không có điểm mấu chốt, anh ta không phải là hệ thống chuyên về các thế giới nhỏ như này nên 04 không thể đưa ra gợi ý nào cho Hách Hàn Vân về cách chỉnh phục nam chính Phó Như Hối. Anh ta chỉ có thể dùng con đường khát máu của chính mình, đơn giản mà rõ ràng. Xét theo kinh nghiệm của anh ta, nếu muốn lên làm nữ chính, hoàn toàn không cần lấy lòng nam chính, chỉ cân giết chết nữ chính đi là xong.

2.76822 sec| 2389.242 kb