Hiện nay, người bán mạng cho 04 không chỉ có một mình Hách Hàn Vận mà còn nhiều người khác nữa, năng lượng mà cô ta cung cấp ngày càng ít đi, nếu không phải bởi vì Hách Hàn Vận là đối tượng thực hiện nhiệm vụ của anh ta, 04 đã sớm đem người này giải quyết ngay tại chỗ từ lâu.

Vẫn là ngôi sao tên Cát Âm Vũ này có đầu óc, ít nhất thông minh hơn Hách Hàn Vận một trăm lần, tuy rằng trên người Cát Âm Vũ cũng không có bao nhiêu năng lượng cung cấp cho anh ta nhưng ít nhất đầu óc người này thông minh, anh ta không cần phí quá nhiều chuyện, Cát Âm Vũ tự mình có thể làm một cách đẹp đẽ. 04 không chỉ một lần hối hận, vì sao lúc trước mình chọn nhiệm vụ không cẩn thận xem qua tố chất tổng hợp của mục tiêu, gặp phải Hách Hàn Vận như bùn nhão không trát được tường, cho dù anh ta có bản lĩnh lên trời cũng không có cách nào khiến Hách Hàn Vận trở thành nữ chính.

04 từng hối tiếc không lường trước được khi chọn Hách Hàn Vận cho một trong những nhiệm vụ của mình, bởi cô ấy như bùn nhão không thể trát tường, dù có tài năng đến đâu cũng không thể biến cô ấy thành nhân vật chính được. Trong khi xe của Sở Dung đang hướng đến bệnh viện, 04 liên lạc với Cát Âm Vũ trong đầu. Anh ta như một hệ thống, bộ não của anh ta có thể trực tiếp kết nối thông tin với điện thoại di động của Cát Âm Vũ.

04: "Cô đã đưa người đến đâu rồi? Đã rời khỏi bệnh viện chưa?

Cát Âm Vũ: "Rời rồi."

04: "Tốt lắm. Đưa đi đâu vậy?" Cát Âm Vũ: "Đưa đến nhà họ Phó."

04: Nhà họ Phó nào?”

Cát Âm Vũ: "Nhà của Phó Như Hối.'

“Tại sao lại là anh ta?”

Sở Huân tỉnh giấc sau cơn hôn mê, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, khi nhìn thấy gương mặt người mình không mong muốn xuất hiện trước mắt, cậu lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

Cậu vô thức đẩy mình ngôi dậy nhưng cảm giác căng ở cổ tay nhắc nhở rằng mình đang bị trói, Sở Huân vùng vẫy một vài lân nhưng không thể thoát ra, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chăm vào người đàn ông trước mặt: "Phó Như Hối, anh đang làm cái quái gì vậy?

Người đàn ông đối diện cậu, cuối cùng cũng chuyển động, trên khuôn mặt không biểu cảm hiện lên vẻ bất đắc dĩ. "Thực ra câu hỏi này tôi mới nên hỏi cậu." Phó Như Hối gõ nhẹ vào huyệt Thái Dương với ngón trỏ, tay kia lơ đãng câm điện thoại di động, anh hỏi: "Tại sao cậu lại ở đây? Chị cậu đâu?"

Khi anh và Sở Dung chia tay, anh biết rằng Sở Huân đã đưa Sở Dung đi. Đã một thời gian anh không nhận được tin từ Sở Dung, Phó Như Hối ra ngoài với ý định tìm cách gặp gỡ nhưng ngay khi xe vừa chạy ra khỏi biệt thự thì đã thấy Sở Huân nằm trên cáng ngang cổng, buộc anh phải dừng lại.

Vì Sở Huân bất tỉnh, Phó Như Hối không thể bỏ mặc, đành phải đưa cậu về trước.

Và bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của cậu ở đây, Phó Như Hối có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi. "Sao cậu không ở cùng chị cậu?" Phó Như Hối tiếp tục hỏi. Sở Huân vừa định trả lời một cách tự nhiên nhưng đột nhiên cảm thấy trống rỗng trong đầu, không thể trả lời được câu hỏi của Phó Như Hi.

Vì chính cậu cũng không biết câu trả lời.

Ký ức của Sở Huân chỉ dừng lại ở tối hôm qua, cậu vừa bước ra khỏi phòng bệnh và để tránh người lạ, cậu còn cố tình chọn đi thang bộ...

Sau đó, Sở Huân không nhớ gì thêm.

Khi tỉnh dậy, cậu đã thấy mình ở đây.

Vậy nên, tại sao cậu lại ở nhà của Phó Như Hối? Anh chị của cậu đâu?

"Hãy thả tôi ra trước." Sở Huân cau mày, giơ cánh tay bị trói bằng sợi dây silicon mềm lên, cần phải dùng kéo để cắt.

Phó Như Hối tháo dây trói cho cậu, hỏi: "Chị cậu đâu? Cậu có thể liên lạc được không?”

Sở Huân xoa cổ tay mình, cười khẩy nói: "Điều đó liên quan gì đến anh? Anh và chị tôi đã ly hôn rồi."

0.91236 sec| 2394.469 kb