Trời mưa to liên tục nhiều ngày, khiến Sở Dung không thể ra ngoài và Phó Như Hối cũng phải làm việc ở nhà. Sở Dung lo lắng rằng nếu mưa tiếp tục thì buổi quay phim vào thứ Năm này sẽ bị hoãn nhưng thật kỳ diệu vào sáng thứ Năm, trời tạnh mưa, gió dừng và bâu trời trong xanh.

Sở Dung tắm rửa sạch sẽ, trang điểm nhẹ nhàng, buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần short ngắn và ăn mặc rất giản dị.

Vì Phó Như Hối bỏ tiền nên Sở Dung có thể làm bất cứ điều gì mà cô cảm thấy thoải mái trong chương trình này, hâu như không có yêu câu gì khó khăn, cô có thể ngủ đến lúc nào cô muốn, ở nhà cũng không có nhân viên công tác của tổ chương trình, chỉ có vài camera được lắp đặt.

Trong hoàn cảnh này, Sở Dung gân như không cảm thấy mình đang quay cho một chương trình truyên hình.

Điêu này rất khác so với chương trình trước đây. Không biết có phải Phó Như Hối cố ý chọn tên chương trình này hay không, cố ý lấy tên giống với tên chương trình do Trọng Xuân Hòa dẫn dắt, là để tránh Trọng Xuân Hòa, người vẫn đang bị điều tra sao?

Nghĩ đến việc Trọng Xuân Hòa có thể vượt lên nhờ vào chương trình ý Mẹ tôi là siêu nhân nhưng lại hoàn toàn không thể trở mình được, tất cả những gì có thể tìm thấy trên Internet là những tin tức tiêu cực vê ông ta, Sở Dung không có tâm trạng để chứng kiến sự suy sụp của người khác, cô không hề có thù hận với Trọng Xuân Hòa, đối với cách xử lý của Phó Như Hỗối, cô có chút kinh ngạc nhưng cũng sẽ không can thiệp. Có lẽ Trọng Xuân Hòa thực sự đã làm Phó Như Hối tức giận và người chủ lớn cũng không phải là người dễ dàng để đắc tội.

Vê phần Thư Duyên, khi Sở Dung nghĩ đến cô ấy, cô liền nhớ đến Hách Hàn Vận. Sau khi Hách Hàn Vận rời khỏi nhà họ Phó vào ngày hôm đó, Hách Hàn Trạch không còn em gái để dựa vào, có lẽ anh ta đã từ bỏ kháng cự.

Cho đến nay, Phó Như Hối chưa từng đê cập đến chuyện của Trọng Xuân Hòa và những người khác trước mặt Sở Dung, anh giải quyết mọi việc mà không nói một lời và Sở Dung cũng không hỏi han, cô chỉ nghĩ rằng anh làm vậy để mở rộng địa bàn kinh doanh của mình.

Sở Dung hôm nay tỉnh dậy tràn đầy sức sống, cô hào hứng bước xuống câu thang, vui vẻ như một chú chó con được giải phóng.

Phó Niên và Phó Dư, được Sở Dung bế đi ngủ, cũng bắt đầu muốn lười biếng ngủ nướng. Sở Dung bế hai đứa trẻ lên tầng hai để tắm rửa, chúng loạng choạng tiến lên bồn rửa mặt dành cho trẻ em và đánh răng rửa mặt, Sở Dung đứng bên cạnh giám sát để tránh chúng bị sặc nước.

Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ dậy sớm thế?" Phó Dư cúi xuống xỏ tất cho mình, lẩm bẩm: "Bao giờ ba mới ngủ cùng mẹ và con nhỉ? Câu chuyện anh trai kể, con không hiểu gì cả."

Phó Niên không hài lòng liếc nhìn Phó Dư, anh giúp em trai chỉnh lại cổ áo đồng phục hải quân hơi méo.

"Cám ơn anh, anh trai là tốt nhất." Phó Dư trước khi nói câu chuyện không hay nhưng sau đó ôm anh một cách thân thiết, Sở Dung ngưỡng mộ nhìn hai gương mặt bé bỏng của gia đình Phó.

"Muốn lên lầu thì cứ lên, mẹ sẽ mở cửa." Sở Dung cảm thấy khó hiểu: "Nhưng mẹ không nghe thấy các con gõ cửa."

Phó Niên bình tĩnh lên án: "Ba nói mẹ đã nghỉ ngơi rồi, ba bảo chúng con tối mai quay lại. Nhưng mỗi tối đến gặp ba, ba đều lấy lý do từ chối, trong lòng Phó Niên cũng hiểu đây là ba cậu chỉ trả lời qua loa có lệ, cậu rất sáng suốt và hiểu rõ tình hình nên không lên lầu làm phiên nữa.

"Thật sao?” Sở Dung ngạc nhiên: "Cho đến bây giờ mẹ không biết gì cả" Có vẻ như mỗi tối cô đều đi ngủ sớm, Phó Như Hối gõ phím bên cạnh cô, tiếng lạch cạch như thôi miên khiến Sở Dung không hay mê man ngủ.

Phó Niên mím môi: "À, mẹ không muốn con và anh trai ngủ trên lầu à?”

Lời này ở đâu ra vậy? Sở Dung vội vàng nói: Không đâu, con cũng không nên mỗi lân như vậy lại nói bậy, mẹ không hề như thế. Cứ như vậy, lần sau con muốn ngủ thì cứ lên lâu ba đi, không cân quan tâm đến ý kiến của ba." Dù sao thì buổi tối cô và Phó Như Hối cũng không làm chuyện gì sợ bị quấy rầy. Nếu như vậy, ngủ với trẻ con không phải là điều tốt nhất cho cả hai sao?

1.02748 sec| 2395.289 kb