Phó Như Hối vừa làm việc vừa nghe điện thoại, vẫn đáp lời cô: "Thứ sáu này không phải đi làm sao?”
Sở Dung vươn tay lấy một cái gối ôm ôm vào lòng: "Nhưng đó cũng không tính là làm việc, tiêu tiền để tìm việc làm, lại còn thoải mái như thế, đây không gọi là làm việc mà gọi là tìm thú vui mới đúng.
Phó Như Hối cười khẽ khi nghe lời cô: “Anh đang nói vê Brown Tuấn đấy."
Quên mất chuyện này, Sở Dung nói: Thật sự là có hơi áp lực. Ánh mắt cô dời đi, nhìn cây đàn dương câm nọ, lại nhìn vào tay của chính mình, đột nhiên cả người cô ủ rũ.
_Tôi không tìm được thông tin gì vê Brown Tuấn cả." Sở Dung thẳng thắn hỏi: "Đó là biệt danh anh đặt cho người đó phải không?”
Phó Như Hối lấy một cặp mắt kính từ trong túi áo trước ngực đeo vào: "Không phải." Sau khi phủ nhận, anh nhìn Sở Dung và mỉm cười: "Anh không thể nghĩ ra một cái tên nghe hay như vậy.
Sở Dung không hiểu vì sao người đàn ông này lại cười kỳ quặc như vậy, lại còn nhìn cô chăm chăm, thật đáng sợ.
"Tên này nghe hay à?" Sở Dung nhíu mày, Brown Tuấn? Không tệ nhưng thật lạ.
Phó Như Hối khẳng định: "Nghe hay lắm."
"Ô" Cái tên có thể được Phó Như Hối đánh giá như vậy, ngoại trừ nghe rất hay, hẳn là bởi vì người đặt tên đó đối với Phó Như Hối rất đặc biệt, Sở Dung không khỏi lộ ra một tia chua xót: "Tổng giám đốc Phó, ngài có biết ai đã đặt tên cho Brown Tuấn không?”
Phó Như Hối click chuột hai lân, nói: "Anh biết." Sở Dung chờ đợi câu trả lời. Phó Như Hối tập trung vào màn hình máy tính, không để ý đến ánh mắt mong đợi của Sở Dung.
Sở Dung không đợi được Phó Như Hối chủ động nói, đành phải tự hỏi: "Là ai đã đặt tên?" Phó Như Hối cười nói: "Dung Dung tò mò về điều này à?” "Không hẳn,' Sở Dung phẩy tay: "chỉ là tò mò bình thường thôi." Phó Như Hối gật đầu: "Nếu chỉ là tò mò bình thường, thì thứ Sáu này hãy hỏi trực tiếp Brown Tuấn. Anh ấy có tính cách hơi kỳ quặc, không chắc anh ấy sẽ giận dõi vì điều này." Sở Dung ngạc nhiên: "Cũng nhỏ mọn đến thế sao? Không thể nói lén được à?"
Phó Như Hối suy nghĩ một chút: "Không ai có thể đứng vững nếu không giữ chữ tín. Đã hứa giữ bí mật cho người khác thì phải làm được."
Sở Dung cảm thấy thua cuộc, đặt tay lên nhau: "Tôi cảm thấy như đạo đức của mình đã được thanh lọc.
Phó Như Hối đẩy mắt kính lên, mỉm cười: "Chúc mừng em." Không muốn nói chuyện nữa, Sở Dung quay đi, nằm nghiêng trên ghế sofa và lâm bâm: "Tổng giám đốc Phó, anh quá tệ.
Phó Như Hối nghe thấy nhưng chỉ chớp mắt nhìn cô mà không nói gì.
Sở Dung nói to: "Tổng giám đốc Phó, anh thật tệ." Cô nói to bốn chữ đâu nhưng giảm âm lượng ba chữ cuối.
Phó Như Hối không thể tiếp tục làm ngơ: Sao vậy?
Sở Dung lại làm như không nghe thấy: "Cái gì?"
Phó Như Hi: ”..."
Có vẻ như anh đã làm ai đó tức giận. Phó Như Hối nhận ra điều này và bật cười.
"Thực ra anh hy vọng em có thể tự mình nhận ra anh ta. Phó Như Hối đặt máy tính xuống, đi tới, nhẹ nhàng ngôi xuống bên cạnh Sở Dung, anh dùng ngón tay có chút lạnh lẽo chạm vào mặt Sở Dung: "Nếu thật như thế thì anh ta sẽ cảm thấy rất vui mừng."
Giọng nói của Phó Như Hối không hiểu sao lại có chút buồn phiền, khiến Sở Dung cảm thấy khó chịu, cô quay lại nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Phó Như Hối, Sở Dung thấp giọng hỏi: "Tôi có biết anh ta không?” Phó Như Hối cúi đâu hôn lên khóe miệng Sở Dung: "Anh ấy hy vọng em có thể nhận ra anh ấy." Anh cũng mong như vậy. Dù hai người đã thân mật nhiều lân, Sở Dung vẫn cảm thấy ngại ngùng mỗi khi Phó Như Hối hôn nhẹ như thế.
Lân này khác, ngoài cảm giác ngượng ngùng, Sở Dung còn thấy chua xót.
Có lẽ do nụ hôn của Phó Như Hãi.
Chắc hẳn anh ấy đã ăn kẹo bạc hà, nó khá đắng.
*x**%
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo