Thần binh cấp A, Thanh Dực!
Nhưng ngay sau đó trong lòng Vô Ngân hơi căng thẳng.
“Không tốt!”
Từng giết vô số người, Vô Ngân biết rõ cảm giác giết người là gì, tuy Thanh Dực sắc bén nhưng lúc giết người lại không phải loại cảm giác chém giết vào khoảng không này.
Vô Ngân quay đầu lại, thấy Tần Phong ngồi xếp bằng đã biến thành một mảnh phù văn hệ thổ ầm vang sụp đổ.
“Nê nhân thế thân!”
Là dị năng thuật hệ thổ!
Thả ra từ lúc nào, hay là đối phương đã sớm có chuẩn bị?
Vô Ngân không biết, vì ngay sau đó trước ánh mắt hắn ta đen kịt một màu.
Chỉ là Hắc ám bao trùm chưa đến 1 giây cũng đủ lấy mạng của Vô Ngân.
Nhưng một mảnh ánh đao chém xuống, toàn bộ thân hình Vô Ngân đều cứng đờ, sau đó né tránh.
Khinh công cấp A khiến bóng dáng của hắn ta không thể nắm bắt.
Chỉ là, việc không nắm bắt này là với những người khác.
Nội lực tấn thăng đến phạm vi cấp A, phạm vi nội lực bao phủ của Tần Phong cũng rất khủng bố, nhanh chóng bắt được vị trí của Vô Ngân.
Hai người xê dịch di chuyển trong không gian hẹp, công kích hoa mắt liên tục bộc phát ra.
10 phút căn bản không phân ra thắng bại.
Trong mắt Vô Ngân xuất hiện vẻ không cam lòng nhưng Tần Phong còn khó xử lý hơn trong tưởng tượng, ở lại thêm nữa có lẽ cũng đến lúc hắn ta mất mạng.
Hắn ta quay người muốn chạy ra ngoài cửa sổ.
Nhưng lúc này một giọng nữ nhẹ nhàng lại truyền ra.
“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Nghĩ hay lắm!”
Vô Ngân đang muốn đi ra theo cửa sổ, toàn bộ phương hướng cửa sổ lại biến thành một mảnh màu sắc đen nhánh, tuy bên ngoài là đêm khuya nhưng đây lại không phải màu sắc bóng đêm.
Đây là không gian phong tỏa!
“Xem ra các ngươi còn có người muốn đến, đã vậy, ta cũng không lãng phí thời gian nữa!” Tần Phong nói xong, nội lực đột nhiên bộc phát ra.
“Hấp Tinh quyết!”
Lực hút kinh khủng xuất hiện quấn lấy Vô Ngân, khiến thân thể né tránh hoàn mỹ của hắn ta xuất hiện sơ hở!
Sát thủ không tu luyện nội lực cương khí.
Vừa xuất hiện sơ hở này, Thanh Vương đao của Tần Phong đã đến ngay sau đó!
“Phốc!”
Đầu Vô Ngân rơi xuống đất.
Sát thủ đỉnh cấp lại vẫn lạc như vậy.
Hấp Tinh quyết còn đang vận hành, nội lực trong cơ thể Vô Ngân còn chưa tán loạn vào trong thiên địa đã bị hút vào.
Trong chớp mắt, trong thân thể Tần Phong có thêm nội lực tám biển.
“Người này lại là một Cổ võ giả cấp A8!”
Nếu là lúc nội lực của Tần Phong chưa tấn thăng, có lẽ sát thủ cấp A8 này cũng là một sự uy hiếp, nhưng bây giờ nội lực của Tần Phong tăng lên, người tồn trữ nội lực thấp hơn hắn đều bị Hấp Tinh quyết khống chế, cứ thế, những Cổ võ giả cấp A này có tính là gì?
Nhưng ngay lúc này ánh sáng lóe lên trước mặt Tần Phong, một bóng người xuất hiện ở trước mặt hắn.
Sát thủ thứ hai đã đến!
Nhưng người này không phải tự đến mà bị Bạch Ly khống chế đến đây.
Lúc này ánh mắt sát thủ đầy vẻ ngạc nhiên, sát thủ phải giữ trạng thái che giấu khí tức nhưng lại không làm được, đúng là hắn ta không nghĩ đến hắn ta còn đang lòng vòng bên ngoài thăm dò xem Tần Phong ở trong căn phòng nào, đột nhiên thay đổi vị trí đã thấy mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện trước mắt.
Không chỉ như thế, trên mặt đất còn có xác Vô Ngân bị chém ra, xem ra vừa tử vong.
Sát thủ này còn chưa kịp hành động, Tần Phong đã chém một đao xuống.
“Phốc!”
Giải quyết gọn gàng.
Hiện tại, Tần Phong cũng biết rốt cuộc những người này đang dùng chiến thuật gì!
“Đánh luân phiên? Không tệ, vậy ta đợi những người này đưa đến cửa đi!”
Tần Phong cười lạnh lại đưa tay ra, đặt lên người sát thủ này.
Nội lực trong đan điền lại tăng lên ba biển!
Tần Phong không chút hoang mang, nhân lúc vẫn còn thời gian thuận tiện đè ép những nội lực còn chưa ngưng thực này.
Hắn vô cùng kiên nhẫn, chờ những sát thủ kia đưa đến cửa.
Ở chỗ cách pháo đài hệ thổ của tập đoàn Phong Lê mười cây số, đám sát thủ lần lượt ra tay.
10 phút!
20 phút!
30…
Trong chớp mắt đã trôi qua 70 phút, ở đây chỉ còn lại ba người!
“Bên kia vẫn không có động tĩnh quá lớn!”
“Đúng vậy, những người khác cũng không có khí tức chiến đấu gì, chẳng lẽ Vô Ngân thành công, cho nên những người khác trực tiếp rời đi?”
“Có lẽ vậy!”
“Nếu Vô Ngân không thành công, ta cũng phải đồng tình với người, một sát thủ đỉnh cấp chiến đấu 10 phút, khó khăn lắm mới rời đi lại thêm một người, một đêm tới bảy người, ha ha…”
Người kia như vô cùng vui sướng suy nghĩ đến dáng vẻ thẹn quá thành giận của Tần Phong.
Trong tình huống bảy sát thủ lần lượt ám sát này, thật sự không thấy nhiều.
“Ha ha…” Quan Kim Hạo nở nụ cười mỉa mai, nhưng hai người còn lại tưởng Quan Kim Hạo đang mỉa mai Tần Phong, không ngờ đối phương đang cười hai tên sát thủ này ngây thơ.
Không có bất kỳ động tĩnh gì mới là quỷ dị.
Hơn nữa, Quan Kim Hạo cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc, nhớ năm đó hắn ta cũng bị nhốt ở trong phòng như thế, muốn đi cũng đi không nổi, bên ngoài căn bản không biết bên trong chiến đấu thành dáng vẻ gì.
Chỉ sợ, những người này đều bị Tần Phong và Bạch Ly giải quyết.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, 10 phút lại đến.
“Lần này ta cùng đi với ngươi xem xét một chút, chỉ sợ nhiệm vụ đã sớm kết thúc, ta cũng không đợi thêm 10 phút nữa!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo