Ám sát và chiến đấu là hai việc khác nhau.

“Lần này vị kia chỉ cho một trân bảo cấp S, người nào mang về đầu của mục tiêu nhiệm vụ, đồ vật sẽ thuộc về người đó, vì đề phòng chút nữa mọi người tàn sát lẫn nhau không bằng chúng ta đánh luân phiên thì thế nào?” Một sát thủ khí tức mù mịt mở miệng nói.

Người có mặt không biết thực lực của người này, sát thủ luôn có thủ đoạn che giấu bản thân, thậm chí thoạt nhìn khí tức như người bình thường, đây đều là thủ đoạn phổ biến.

Nhưng nam tử này tự biết thực lực, hắn ta đã là Cổ võ giả cấp A8, hắn không tin trong những người này còn có người mạnh hơn hắn ta.

Mặc dù thế, hắn ta vẫn lựa chọn một cách khá bình thản vì kẻ địch cũng không phải người yếu.

Làm sát thủ sẽ không khinh thường bất kỳ nhiệm vụ nào, cẩn thận lái được thuyền vạn năm, đây mới thật sự là tố chất tâm lý của nghề sát thủ.

“Thì sao? Quyết định thế nào? Phải đánh trước một trận?” Một giọng nói lạnh băng vang lên.

“Nếu không, dùng bộ đàm ném xúc xắc đi!”

“Được!”

“Được!”

“Đồng ý!”

Mười người lần lượt đồng ý, thật ra bọn họ cũng hy vọng đơn độc hành động vì điều này sẽ không chịu ảnh hưởng từ người khác.

Sát thủ rất ít hợp tác, tình huống hỗn loạn có lợi với bọn họ nhưng tất cả sát thủ cùng ám sát, phân tích thế cục sẽ trở nên rất tốn sức.

Dứt khoát đánh luân phiên là được!

“Mỗi người 10 phút, sau 10 phút rời đi đổi người tiếp theo, ai giết được mục tiêu nhiệm vụ trực tiếp cầm đầu người rời đi!”

“Được!”

Một đám người gật đầu, sau đó mở bộ đàm ném xúc xắc đi.

“89!”

“56!”

“19!”

“Móa, ta lại ném ra 2 điểm!” Một người hùng hổ nói, sau đó đóng bộ đàm, những người khác cũng không để ý, nếu đối phương nói ném 99 điểm thì bọn họ mới chịu nhìn một chút, ném ra 2 điểm chắc chắn là người ra tay cuối cùng.

Sát thủ cấp A8 trước đó lại có vận khí nghịch thiên là người đầu tiên ra tay, tuy hắn ta không khinh địch nhưng cũng có sự tự tin mạnh mẽ tuyệt đối, hắn ta tin tưởng hắn ta ra tay người kia chắc chắn phải chết!

“Đi trước một bước!”

Trong bóng tối, sát thủ này nhanh chóng biến mất nguyên tại chỗ, thậm chí sát thủ sát đều giật mình hoàn toàn không thấy tung tích của đối phương.

“Vô Ngân lại tiến bộ.”

“Hắn vốn là sát thủ đỉnh cấp, sự tồn tại hạng năm trên Sát thủ bảng, sao có thể không mạnh?”

“Không biết người kia có thể chống đỡ được năm phút không.”

“Ta thấy treo!”

Ở đây chỉ có sát thủ ném ra 2 điểm thầm oán một câu trong lòng, “Vô Ngân, ôi, đúng là đi trước một bước, yên tâm, tám con quỷ xui xẻo còn lại sẽ cùng ngươi đi qua con đường Hoàng tuyền! Dù sao ta cũng không đi!”

Nếu Tần Phong có mặt chắc chắn liếc mắt qua đã nhận ra người khác áo choàng kia chính là Quan Kim Hạo!

Quan Kim Hạo là sát thủ đỉnh cấp lại có vô số mặt nạ, vô số thân phận sát thủ.

Cho nên Quan Kim Hạo cũng che giấu thân phận trên Sát thủ bảng, mức độ hoàn thành nhiệm vụ khá cao, lần này bị Hỏa Phượng Hoàng tìm được.

Quan Kim Hạo thật sự không muốn đến, cũng may nhiệm vụ chỉ có một phần thưởng, hắn ta cũng không cần phần thưởng, chỉ tính toán chờ những người này đi lên, hắn ta lấy lý do không đỡ được bỏ chạy sẽ không có ai để ý.

Nhưng Quan Kim Hạo cũng không mật báo cho Tần Phong, hắn ta vẫn có chút quy tắc của sát thủ!

Về phần những người này có thể giết chết Tần Phong hay không?

Quan Kim Hạo cảm thấy không thể!

Ở một bên khác, trong pháo đài bằng đá, Tần Phong ngồi xếp bằng nghiên cứu Thần Ý đồ phổ, rèn luyện ý thức lực.

Bây giờ, ý thức lực của hắn lặng yên khóa chặt một phương hướng.

Trong bóng tối, một bóng người đang tiếp cận.

Sát thủ!

‘Đã đến!’ Khóe miệng Tần Phong xuất hiện nụ cười lạnh.

Trong pháo đài hệ thổ này không có bao nhiêu người của tập đoàn Phong Lê, nhưng Tần Phong vẫn vì bảo vệ những người này mà không ngừng thả ra Hắc ám ti tuyến.

Đó là một loại sợi tơ nhỏ bé do dị năng hắc ám lan tràn ra, phạm vi bao phủ khoảng vạn mét.

Đặc biệt vào lúc trời tối loại sợi tơ này vô cùng bí ẩn.

Vô Ngân là sát thủ đỉnh cấp, thật ra cũng phát hiện Hắc ám ti tuyến nhưng hắn ta đánh giá thấp sự cường đại từ ý thức lực của Tần Phong, cũng đánh giá thấp phạm vi của Hắc ám ti tuyến.

Vô Ngân không đụng chạm vào những sợi tơ này, nhưng trước khi bọn họ ném xúc xắc lại có hai người chạm phải!

Tất nhiên Tần Phong đã khóa chặt những người này.

Bây giờ, Vô Ngân lặng yên ẩn nấp tiến lên, trên người không có nội lực cương khí, khí tức che giấu đến vô tung vô ảnh, hắn ta chậm rãi tiếp cận pháo đài hệ thổ, xoay người, nhảy vào.

Thậm chí, hắn ta cũng như một cái bóng đen xì, thân thể dẹp như tờ giấy, trong lúc hành động hòa cùng gió trên không trung cứ như gió mát quất vào mặt, không có chút dấu vết nào.

Đây chính là chân lý của Vô Ngân.

Bây giờ, mục tiêu nhiệm vụ ở phía đối diện, cũng không thả ra nội lực cương khí để lộ ra phần cổ yếu ớt.

Trong mắt Vô Ngân không có chút dao động nào, nhưng vũ khí trong tay lại chém giết ra.

Một đao kia lập tức rơi vào cổ Tần Phong, không trở ngại chút nào xuyên thẳng qua.

Thậm chí, từ lúc đánh ra chiêu thức đến khi kết thúc Vô Ngân đều không lộ ra bóng dáng, nhìn từ thị giác Thượng đế thì Vô Ngân như chưa từng xuất hiện, nhưng Tần Phong đang ngồi xếp bằng lại bị một thanh vũ khí như là cánh chuồn chuồn lướt qua cổ.

0.05126 sec| 2406.422 kb