Câu chuyện được kể theo góc nhìn của nữ chính, ở trong mắt nàng, Lâm gia chính là hại người hại mình, một cuộc hôn nhân bắt đầu từ miễn cưỡng, kết cục nhất định là bi kịch, đi đến bước đường đó, hoàn toàn là do Lâm gia tự làm tự chịu.

Nhưng theo cái nhìn của Lâm Vân Dật thì lại là, Lâm gia chính là một gia tộc coi tiền như rác.

Giang gia cũng có lão tổ Trúc Cơ, cũng không phải là quả hồng mềm.

Nếu Giang gia chịu gả người tới đây, Lâm gia hẳn là không thiếu bỏ vốn gốc.

Theo như hắn biết, trước đó không lâu, hình như lão tổ còn muốn đưa một phần lễ vật đến Giang gia, để duy trì mối quan hệ.

Vất vả lắm mới cưới được người về nhà, lại làm hỏng đứa cháu trai, còn Giang Đàm Nhi lại nhận được rất nhiều lợi ích, người của Lâm gia cảm thấy khó chịu cũng là điều khó tránh khỏi.

Kết cục của Lâm gia, khi nữ chính trò chuyện với đường muội, cũng không có nhắc đến.

Nhưng nếu hắn đoán không sai thì sau khi lão tổ của Lâm gia qua đời, Lâm gia có lẽ là không có tu sĩ Trúc Cơ chống lưng, cho nên, Giang Đàm Nhi mới có thể dễ dàng hòa ly.

Nếu hắn đoán không sai nữa thì trước khi rời khỏi Lâm gia, Giang Đàm Nhi chắc chắn đã vơ vét được không ít chỗ tốt.

Câu chuyện bắt đầu từ lúc nữ chính gia nhập Ngự Thú Tông, nội dung chính đều xoay quanh quá trình nàng bái sư học nghệ, tìm hiểu bí mật trong tông môn.

Tuy rằng lão tổ từng là người của Ngự Thú Tông, nhưng đã rời khỏi tông môn, tự lập môn hộ rất lâu rồi, quyển tiểu thuyết đó, hắn cũng không xem kỹ, rất nhiều chi tiết, hắn cũng không nhớ rõ.

Trong lúc nhất thời, cũng nhớ không ra quá nhiều tin tức hữu dụng.

Trong sách có nói, hai mươi mấy năm sau khi nữ chính gia nhập tông môn, Ngự Thú Tông lại một lần nữa chiêu mộ đệ tử mới.

Trong lần chiêu mộ này, xuất hiện một hạt giống tốt có Tam linh căn Lôi, Hỏa, Mộc.

Lúc đó, có một vị trưởng lão cảm khái nói, trước đây ông đã từng gặp một tu sĩ có Song linh căn Lôi, Hỏa, tư chất còn tốt hơn tu sĩ Tam linh căn này.

Nhưng trưởng bối trong gia tộc của người đó lại ngu dốt, nhận nhầm linh căn của hắn thành Tam linh căn Kim, Thủy, Hỏa, cưỡng ép bắt hắn tu luyện công pháp thuộc tính Kim.

Người đó thiên tư xuất chúng, cho dù không có Kim linh căn, cũng có thể miễn cưỡng nhập môn.

Chỉ là, dùng Lôi linh căn và Hỏa linh căn để tu luyện công pháp hệ Kim, thật sự là làm nhiều công ích, đợi đến khi phát hiện ra vấn đề, kinh mạch của hắn đã bị linh khí thuộc tính Kim làm tổn thương, tư chất bị giảm sút rất nhiều.

Vốn là một thiên tài tuyệt thế, lại bởi vì trưởng bối trong gia tộc ngu dốt mà bị hủy hoại.

Nhưng theo Lâm Vân Dật thấy, cho dù là Thánh Thể Thiên Càn hay là Song linh căn Lôi, Hỏa đi nữa, thì bi kịch của hai tu sĩ này, đều là do sự ngu dốt gây ra.

Mặc kệ ở thế giới nào, hậu quả của việc không có văn hóa đều rất nghiêm trọng.

Lúc xem sách, hắn cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau ba năm quan sát, Lâm Vân Dật vô cùng hoài nghi, hai tên xui xẻo đó chính là hắn và đệ đệ.

Gần đây, Lâm Vân Dật vẫn luôn cố gắng nhớ lại nội dung trong sách, chỉ là hắn đã xem quá nhiều sách, cho nên, những tin tức hữu dụng mà hắn có thể nhớ lại cũng không nhiều lắm.

Lâm Vân Dật cảm thấy, có lẽ ký ức của hắn cần một chút gợi ý mới có thể khơi gợi lại.

Lâm Vân Dật phát hiện, sau khi tu vi tăng lên, trí nhớ của hắn cũng càng ngày càng tốt, có lẽ, chờ đến khi tu vi tăng lên nữa, hắn liền có thể nhớ lại toàn bộ nội dung của quyển tiểu thuyết đó.

---------------------------

0.11568 sec| 2384.031 kb