Lâm Viễn Kiều hướng tu sĩ áo bào đỏ hành lễ: “Phụ thân, người thấy tiểu tam…”

Lâm Bắc Vọng liếc nhìn Lâm Viễn Kiều, nói: “Yên tâm đi, không phải đoạt xá.”

Lâm Viễn Kiều thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”

Lâm Bắc Vọng vuốt râu, vẻ mặt đầy vui mừng: “Dật nhi là đứa trẻ có tuệ căn.”

Lâm Viễn Kiều: “Theo người thì những gì Dật nhi nói là thật hay giả?”

Ông tổng cộng có bốn đứa con trai, là hai cặp song sinh.

Trưởng tử Lâm Vân Văn, thứ tử Lâm Vân Vũ, một người là Song linh căn Kim, Thủy, một người là Song linh căn Kim, Hỏa, đều là những thiên tài hiếm có.

Tiểu tam và tiểu tứ lại không được vậy, một người là Ngũ linh căn, một người là Tam linh căn.

Tiểu tam là Ngũ linh căn, tu sĩ Ngũ linh căn có thể Trúc Cơ thành công rất hiếm thấy, cho dù tiểu tam có thông minh đến đâu, cũng không thể bù đắp được khuyết điểm bẩm sinh này.

Tiểu tứ là Tam linh căn, vốn cũng tạm được, nhưng bởi vì ba năm vẫn không thể dẫn khí nhập thể, đã dần dần trở thành trò cười.

Bên ngoài, có không ít tu sĩ của những gia tộc tu chân khác bàn tán, nói lúc sinh trưởng tử và thứ tử, ông đã dùng hết vận may, cho nên mới sinh ra tiểu tam và tiểu tứ là phế vật. Nhưng mặc kệ thế nào, có linh căn vẫn tốt hơn là không có linh căn.

Lâm Bắc Vọng: “Mặc kệ những lời tiểu tam nói là thật hay giả, chúng ta cũng không thể mạo hiểm. Tiểu tam tư chất thông minh, tâm tính kiên định, cho dù không phải là Thánh Thể Thiên Càn, cũng sẽ không kém hơn Song linh căn.”

“Bên phía Giang gia đã có ý muốn từ hôn, chúng ta cũng không cần mặt dày mày dạn, nợ Giang gia một ân tình lớn như vậy để cưới nha đầu đó về.”

“Với tư chất của tiểu tam nhà chúng ta, xứng với Thiên linh căn cũng là dư dả, đương nhiên, hài tử vẫn còn nhỏ, nói những chuyện này vẫn còn quá sớm.”

Lâm Viễn Kiều: “Phụ thân nói đúng.”

Lâm Viễn Kiều cúi đầu, thầm nghĩ: Không ngờ phụ thân lại thay đổi suy nghĩ, trước đó không lâu, khi nghe nói Giang Đàm Nhi là Song linh căn, lão gia tử liền vui mừng khôn xiết, còn dặn dò ông chuẩn bị một phần lễ dày cho Giang gia, nhất định phải giữ được hôn sự này cho tiểu tam. Linh căn của tiểu tam không tốt, nhưng lại thông minh hơn người, sau này nếu cưới được nữ nhi của Giang gia, có lẽ có thể sinh ra được mấy đứa nhỏ vừa thông minh, lại vừa có linh căn tốt.

Cũng may là lễ vật vẫn chưa đưa đi, nếu không, ông sẽ trở thành kẻ mất cả chì lẫn chày trong miệng tiểu tam.

Tuy rằng mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, nhưng nghĩ đến việc gia tộc phải tốn rất nhiều công sức mới cưới được người trở về, lại hủy hoại con đường tu luyện của tiểu tam, Lâm Viễn Kiều liền cảm thấy không thoải mái.

Lâm Bắc Vọng bật cười, lắc đầu nói: “Trưởng bối thất học!”

Lâm Viễn Kiều ngượng ngùng nói: “Phụ thân, nhãi ranh lỗ mãng, người đừng chấp nhặt với nó.”

Lâm Bắc Vọng xua tay, nói: “Tiểu tam có kiến thức như vậy là chuyện tốt, sao ta lại chấp nhặt với nó chứ?”

Lâm Bắc Vọng sống trên đỉnh núi Thanh Khê, trại nuôi gà được xây dựng ở lưng chừng núi.

Đối với tu sĩ Trúc Cơ như Lâm Bắc Vọng, mọi chuyện ở trại nuôi gà, ông đều biết rõ như lòng bàn tay.

Lâm Viễn Kiều cười gượng một tiếng, nói: “Tam tiểu tử, miệng toàn nói nhăng nói cuội, phụ thân đừng để ý đến nó.”
 

0.08852 sec| 2385.945 kb