Thôi Phụng Nhất không trả lời câu hỏi của Lý tiên sinh ngay lập tức, vì viết thư pháp đòi hỏi sự tập trung cao độ và từng nét bút phải thật mượt mà.
Lý tiên sinh không quá bận tâm đến sự im lặng của Thôi Phụng Nhất, chỉ đứng bên cạnh, nhìn say mê.
Anh đã từng học thư pháp khi còn nhỏ. Trường tiểu học của anh là một trường điểm với nhiều môn học đặc sắc như quốc học, âm nhạc và cả thư pháp. Khi còn nhỏ, anh cũng được giáo viên giới thiệu đi thi thư pháp. Tuy nhiên, anh chỉ có thể sao chép theo các mẫu chữ, học cách viết theo lối cổ, nhưng nét chữ của anh vẫn mang dấu vết của sự bắt chước và thiếu đi cái "thân" riêng của nó.
Nét chữ của Thôi Phụng Nhất thì khác hẳn, tự nhiên như nước chảy mây bay, uyển chuyển mà không gượng ép. Mỗi nét bút đều toát lên sự mạnh mẽ và thanh thoát, như thể tay ông đang dẫn dắt cây bút tự do nhảy múa trên trang giấy. Chữ ông viết không chỉ đơn thuần là chữ viết, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật đầy cảm xúc.
Khi Thôi Phụng Nhất hoàn thành trang ghi chép, ông quay sang và thấy đôi mắt lấp lánh của Lý tiên sinh đang dán chặt vào những dòng chữ.
"Thầy Thôi, thầy thật tài giỏi!" Lý tiên sinh giờ đây đã hiểu tại sao Tô Hà và Hồng Liên đều gọi Thôi Phụng Nhất là "thầy". Ở Dũng Giang, không có thói quen gọi người khác là "thầy", trừ khi họ thực sự giỏi.
"Thây Thôi, thây là chuyên gia thật sự phải không? Chữ thầy đẹp quái" Lý tiên sinh không thể kìm nén sự phấn khích, bước đến gần hơn. Sự bình tĩnh mà anh có được trong những ngày qua dường như đã tan biến, chỉ còn lại sự phấn khích. Thôi Phụng Nhất khiêm tốn lắc đầu: "Chỉ là những nét bút vụng về thôi." Thư pháp đòi hỏi phải luyện tập hàng ngày, nếu không bàn tay sẽ mất đi sự linh hoạt. Dù đã lâu không viết, ông vẫn chủ yếu tập trung vào việc ghi chép, ít chú trọng đến việc thể hiện thư pháp.
Lý tiên sinh ngại ngùng khi thấy Thôi Phụng Nhất thu dọn bút mực: "Thầy Thôi, thây có thể viết cho cháu một câu không? Gì cũng được, cháu thực sự muốn có một tác phẩm của thầy."
Thôi Phụng Nhất không từ chối, vì Lý tiên sinh đã trở thành khách quen ở đây, nên ông gật đầu đồng ý. Ông ngồi thẳng người dậy, nhúng nhẹ ngòi bút lông vào mực. Với động tác nhẹ nhàng nhưng chính xác, ngòi bút bắt đầu lướt trên giấy, để lại những nét mực đậm đà.
Bàn tay ông chuyển động linh hoạt như một vũ công, mỗi đường nét đều chuẩn xác và mạnh mẽ. Mực thấm vào giấy, tạo ra những nét chữ tinh tế. Ông nhanh chóng viết, những dòng chữ tuôn trào như dòng suối, không chút do dự, thể hiện sự điêu luyện và thuần thục.
Sau khi viết xong, ông cất lời:
Xuân hữu bách hoa thu hữu nguyệt, hạ hữu lương phong đông hữu tuyết. Mạc tướng nhàn sự quải tâm đầu, tiện thị nhân gian hảo thời tiết."
Dịch thơ :Xuân có trăm hoa, thu có trăng; Hè có gió mát, đông có tuyết. Đừng bận tâm chuyện vụn vặt, sẽ thấy mùa nào cũng là mùa đẹp.
Đây là một bài thơ ngắn từ thời Tống. Thôi Phụng Nhất muốn gửi tặng Lý tiên sinh một thông điệp tích cực, hy vọng anh có thể sống bình thản và không phải lo lắng quá nhiều.
Lý tiên sinh câm trên tay bức thư pháp, cảm thấy vô cùng xúc động. Tờ giấy mỏng manh mà anh đang giữ trong tay như chứa đựng cả một kho báu quý giá. Mắt anh dán chặt vào từng con chữ, mỗi nét đều lung linh như những viên ngọc sáng.
Bài thơ ngắn ấy, dưới nét bút của Thôi Phụng Nhất, dường như mang một sức sống mạnh mẽ và sâu sắc. Nó không chỉ đơn thuần là những con chữ, mà còn là một bản giao hưởng của cảm xúc. Lý tiên sinh không chỉ đọc, mà anh thực sự hòa mình vào bài thơ, như thể đang trò chuyện với chính tâm hồn mình.
"Thây Thôi, thây nên mở một buổi livestream đi!" Lý tiên sinh cuối cùng cũng thốt lên lời, sau khi đã chìm đắm trong sự ngưỡng mộ và kinh ngạc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo