Người đàn ông bụng phệ không nhận ra bầu không khí gượng gạo, ông ta thực sự nghĩ rằng cả bốn người đang có một cuộc trò chuyện vui vẻ. Ông ta tiến về phía Giả Phàm và Bạch Phi, khen ngợi: 'Không hổ danh là Giả hội trưởng và Bạch tổng, lúc nào cũng sẵn lòng giúp đỡ người khác, thật là chia sẻ không tư lợi, đạo đức cao cả."

\r\n\r\n

Câu nói này vừa dứt, cả Giả Phàm và Bạch Phi đều bị đẩy vào tình huống khó xử.

\r\n\r\n

Giả Phàm nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, ông khẽ gật đầu, đáp lại một cách khiêm tốn nhưng không mất đi phong độ của mình: "Đâu có đâu có, chúng tôi cũng chỉ đóng góp một phần nhỏ thôi, sự phát triển của hội cần sự nỗ lực chung của tất cả mọi người..

\r\n\r\n

Bạch Phi hít sâu một hơi, nở một nụ cười duyên dáng: “Đúng vậy, mọi người đến hội nghị hàng năm là để trao đổi và học hỏi lẫn nhau, chúng ta cùng nhau tiến bộ."

\r\n\r\n

"Xin mời, mời mọi người ngôi." Giả Phàm giơ tay chỉ dẫn, hướng dẫn các thành viên vào vị trí.

\r\n\r\n

Khi Tô Hà và La Tư Niên ngôi xuống, Giả Phàm nhìn hai người một cái đầy ẩn ý. Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Bạch Phi cảm thấy tức giận, không ngờ lại bị người trẻ tuổi chơi xỏ. Bà nhíu mày, giọng nói có phần bực bội: "Ông thật sự định đưa cho cô ta sổ tay quản lý khách sạn sao?"

\r\n\r\n

"Đưa chứ, tại sao không?" Giả Phàm vẫn giữ nụ cười nhiệt tình với từng thành viên vào hội trường, trong khi trả lời Bạch Phi bằng giọng nhỏ nhẹ.

\r\n\r\n

Sắc mặt Bạch Phi càng lúc càng khó coi, hơi thở của bà trở nên gấp gáp, bà không thể giữ bình tĩnh, chuẩn bị phát hỏa.

\r\n\r\n

Giả Phàm liếc nhìn Bạch Phi, ra hiệu bà giữ bình tính, sau đó nhẹ nhàng nói: "Gấp gì chứ, đưa bao nhiêu, đưa những gì không phải là do chúng ta quyết định sao."

\r\n\r\n

Khoé miệng Bạch Phi nhếch lên một nụ cười lạnh. Bà khẽ “hừ' một tiếng... Quả nhiên, bà cứ nghĩ Giả Phàm đã thay đổi, không ngờ ông ta vẫn là người giỏi kiểm soát tình hình, lão luyện trong việc điêu khiển mọi thứ.

\r\n\r\n

Ánh mắt Bạch Phi hơi dao động, như thể bà vừa nghĩ ra điêu gì đó, khuôn mặt bà chuyển từ không hài lòng sang một nụ cười tinh quái.

\r\n\r\n

Bà quay sang nói với Giả Phàm: "Đúng rồi, người được đền bù đất kia cũng sẽ lên phát biểu phải không? Giả hội trưởng nên dành nhiều cơ hội hơn cho người trẻ chứ."

\r\n\r\n

Giả Phàm lập tức hiểu ý định của Bạch Phi, ông liếc nhìn bà với vẻ đầy ẩn ý, gật đầu: "Phải rồi, người trẻ cần phải thể hiện bản thân thật tốt. Tôi sẽ để cô ấy phát biểu cuối cùng."

\r\n\r\n

Giả Phàm luôn yêu thích việc bảo vệ hình tượng điêm đạm, không màng danh lợi của mình. Rõ ràng, việc Tô Hà không nể mặt và thách thức ông trước đám đông đã khiến ông cảm thấy không hài lòng. Mặc dù không thể ra tay trực tiếp với cô, nhưng tại hội nghị hàng năm này, ông vẫn có quyên sắp xếp thứ tự phát biểu, để Tô Hà phải "đỏ mặt và đổ mồ hôi" trước mọi người.

\r\n\r\n

Người trẻ nên khiêm tốn hơn, sự kiêu ngạo sẽ không giúp ích cho sự trưởng thành. Giả Phàm hy vọng Tô Hà sẽ rút ra bài học này, để cô hiểu rằng trong thế giới của người trưởng thành, tôn trọng và hiểu luật chơi là điều cần thiết.

\r\n\r\n

Ở một góc khác, La Tư Niên đổi chỗ với một thành viên khác, ngồi xuống bên cạnh Tô Hà.

\r\n\r\n

 

6.31178 sec| 2383.719 kb