Đến 9 giờ sáng, đám đông mới đồng loạt giải tán.

Nguyên Đan Khâu mỉm cười tiễn những ông bà lớn tuổi ra về, khi đám đông tản đi, ông mới thấy Tô Hà đang ngồi thu mình ở một góc.

"Bà chủ Tô, sao cô lại đến đây? Nguyên Đan Khâu bước đến hỏi.

Tô Hà trêu chọc: "Tôi không đến thì làm sao biết được ngài Đan Khâu đã trở thành thầy dạy Thái Cực Quyền rồi chứ. Tôi còn đang thắc mắc sao dạo này nhà nghỉ của mình lại có nhiêu khách đến ăn sáng thế."

Nguyên Đan Khâu hơi ngại, liên tục nói: "Chuyện ngoài ý muốn thôi, đúng là ngoài ý muốn."

Ngày hôm đó, ông mặc bộ đồ vải lanh, ung dung đi dạo trên con phố cổ với ý định quen dân với môi trường hiện đại, cảm nhận sự khác biệt của cuộc sống thời nay.

Nguyên Đan Khâu có trí nhớ rất tốt, ông cứ đi dạo tự do trên những con hẻm nhỏ mà chẳng cần phải nhìn lại bản đồ. Chẳng mấy chốc, ông đã đi đến một quảng trường nhỏ.

Tại đây, ông thấy một nhóm người đang tập Thái Cực Quyên. Khi ông đứng lại quan sát, một người đàn ông tên Lương Đại đã để ý đến ông.

Lương Đại mặc cùng kiểu quần áo vải lanh và tưởng nhâm rằng Nguyên Đan Khâu cũng là một người tập Thái Cực, vì vậy, ông ta đã nhiệt tình bắt chuyện.

Lương Đại khoe với Nguyên Đan Khâu vê những chiêu thức Thái Cực mà mình mới học, động tác của ông ta tuy mạnh mẽ nhưng hơi thô, thiếu đi sự mềm mại và uyển chuyển của Thái Cực Quyên.

Nguyên Đan Khâu mỉm cười quan sát một lúc rôi nhẹ nhàng chỉ ra một số lỗi sai trong động tác của Lương Đại.

Thế nhưng, Lương Đại lại không phục. Ông ta nghĩ mình đã tập Thái Cực Quyên hai mươi năm rồi, nên khăng khăng đòi thi đấu với Nguyên Đan Khâu để chứng miinh thực lực của mình.

"Tôi đã tập Thái Cực Quyền hai mươi năm rồi, phải đấu thử một trận với ông mới được. Lương Đại, dù tuổi đã cao, nhưng tính khí lại giống như một đứa trẻ, nhất định phải đấu với Nguyên Đan Khâu cho bằng được.

Ban đầu, Nguyên Đan Khâu không muốn thi đấu với ông ấy, nhưng khi thấy ánh mắt thách thức của Lương Đại, ông không muốn làm giảm đi tinh thân hăng hái của người lớn tuổi nên đã đồng ý thi đấu. Cả hai đứng giữa quảng trường, xung quanh đã có nhiều người lớn tuổi khác tụ lại để xem trận đấu bất ngờ này.

Trong ánh mắt tò mò của những người xung quanh, họ bắt đầu một cuộc thi đấu Thái Cực độc đáo.

Nguyên Đan Khâu từ tốn và bình tĩnh thi triển một loạt các động tác như mây trôi nước chảy, mềm dẻo mà mạnh mẽ, trong khi Lương Đại thì hơi lo lắng, cố gắng bắt chước nhưng không thể đạt được sự tự nhiên và uyển chuyển như Nguyên Đan Khâu.

Sau khi thua trận đầu, Lương Đại vẫn không phục: "Tôi vẫn chưa khởi động kỹ, chúng ta phải đấu trực diện vài chiêu."

Lần này, Lương Đại tấn công trước, động tác tuy mạnh nhưng để lộ nhiều sơ hở. Nguyên Đan Khâu dùng kỹ thuật đẩy tay của Thái Cực để nhẹ nhàng hóa giải mọi đòn tấn công của ông ta.

Càng đấu, Lương Đại càng mất bình tĩnh, trong khi Nguyên Đan Khâu vẫn thong thả và điềm tĩnh, từng chiêu thức của ông như một bức tranh đẹp đẽ.

Kết quả cuối cùng đã rõ ràng.

Những người lớn tuổi vây quanh đều bị kỹ thuật Thái Cực của Nguyên Đan Khâu thuyết phục: "Thầy ơi, thầy dạy Thái Cực giỏi thật, thây có thể dạy chúng tôi không?"

Ngay cả Lương Đại cũng thừa nhận thất bại và xin được học Thái Cực từ Nguyên Đan Khâu.

1.07564 sec| 2390.953 kb