Làn gió buổi sớm mang theo mùi sương nhè nhẹ, luồn qua khung cửa sổ đang hé mở, mang lại không khí trong lành cho căn phòng.

Bên trong phòng của Nguyên Đan Khâu, mọi thứ đều yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng đồng hồ trên tường kêu tích tắc, nhắc nhở về thời gian trôi qua. Giường của Nguyên Đan Khâu đã trống không từ lâu, chăn gối được xếp gọn gàng ở đầu giường, trông như chưa từng có ai ngủ ở đó.

Tô Hà dụi mắt còn ngái ngủ, bước ra khỏi phòng và nhìn quanh Nhà nghỉ Hà Diệp. Cô không thấy bóng dáng Nguyên Đan Khâu đâu cả.

Cô gõ cửa phòng Nguyên Đan Khâu, nhưng bên trong vẫn yên ắng, không có tiếng động nào. Trong lòng Tô Hà dấy lên chút băn khoăn: Nguyên Đan Khâu lại ra ngoài từ sớm, ông ấy đã đi đâu?

Đã 5 ngày kể từ khi Nguyên Đan Khâu đến Nhà nghỉ Hà Diệp, và mỗi buổi sáng, ông đều trở về nhà nghỉ vào khoảng 9 giờ 15 phút. Trước 9 giờ, không ai biết ông đã đi đâu.

Tô Hà thay giày và bước ra khỏi Nhà nghỉ Hà Diệp, cô hít thở không khí trong lành. Ánh mắt cô rơi vào tiệm bán bánh ngọt bên cạnh. Hôm nay, cũng như mọi ngày, có khách đến xếp hàng mua bánh từ sớm, một số khách quen còn chủ động chào hỏi Tô Hà.

Sau khi kiểm tra một vòng công việc trong nhà nghỉ, thấy mọi thứ vẫn ổn, Tô Hà quyết định ra ngoài mua nguyên liệu.

Dạo này, số lượng khách đến Nhà nghỉ Hà Diệp để ăn sáng ngày càng nhiều, có nhiều người không thuê phòng nhưng vẫn sẵn sàng trả tiên để ăn sáng tại đây. Không rõ là nhờ ai giới thiệu, mà lượng nguyên liệu tiêu thụ tại nhà nghỉ đã tăng đáng kể.

Phần lớn nguyên liệu của Nhà nghỉ Hà Diệp được cung cấp bởi các cửa hàng quen, nhưng Lưu Thiện gợi ý mua một loại mật ong chất lượng tốt hơn để nâng cao hương vị cho món kẹo đào. Vì vậy Tô Hà quyết định ra chợ tìm loại mật ong ngon.

Cô băng qua những con phố tấp nập người qua lại và đến khu chợ của khu phố cổ, tại đây cô tìm thấy một cửa hàng chuyên bán mật ong. Cô thử phân biệt giữa mật ong hoa nhẫn và mật ong hoa cải dầu.


Chủ tiệm là một ông lão hiền lành, vui vẻ bắt chuyện với cô.

"Ồ, cô mở nhà nghỉ à? Vậy chắc mật ong tiêu thụ cũng nhiều lắm. Cô chủ trẻ mà kinh doanh lớn ghê nhỉ? Tôi nói cô nghe, mật ong nhà tôi là loại hảo hạng, lấy trực tiếp từ người nuôi ong, đảm bảo nguyên chất." Ông lão hào hứng quảng cáo.

Chợt nhớ ra điều gì đó ông hỏi: "Nhà nghỉ của cô có ở gân đây không?”

Tô Hà gật đầu lễ phép đáp: "Dạ đúng rồi ông, nhà nghỉ Hà Diệp đối diện chùa Tam Tông, ông có biết không?"

"Biết chứ, sao không biết! Trước đây chẳng phải bố mẹ cô mở sao? Bố cô là Tô Thành, đúng không? Tôi và ông ấy từng chơi bài với nhau đấy. Ông ấy thích mật ong nhà tôi lắm." Ông lão gặp người quen nên vui mừng ra mặt.

Nghe ông nhắc đến bố mẹ mình, Tô Hà càng tỏ ra lễ phép: "Bố mẹ cháu giờ về quê nghỉ hưu rồi, họ để lại nhà nghỉ cho cháu quản lý.'

Nụ cười của ông lão càng rạng rỡ hơn, ông khen ngợi: "Đúng rồi, người trẻ phải trải nghiệm nhiêu vào, bố mẹ cô làm đúng đó, nên giao cho cô quản lý nhà nghỉ, giờ họ chỉ cần hưởng phúc thôi. Cô chủ trẻ này đúng là có đầu óc, lại còn mời thầy đến dạy Thái Cực Quyên miễn phí cho mọi người. Nhờ vậy mà nhà nghỉ Hà Diệp giờ nổi tiếng lắm."

Tô Hà nghe mà ngỡ ngàng, tuy ông lão nói tiếng phổ thông nhưng cô lại chẳng hiểu gì cả.

Ông lão tiếp tục nói đầy hứng thú mà không đợi Tô Hà hỏi thêm.

"Ôi, thầy Nguyên thật sự rất kiên nhẫn. Nếu không vì tôi phải mở tiệm sớm, tôi chắc chắn sẽ theo thây Nguyên tập Thái Cực Quyền đến 9 giờ sáng mỗi ngày."

9.22700 sec| 2388.586 kb