Lưu Thiện cầm lấy dao gọt vỏ, nhẹ nhàng gọt lớp vỏ mỏng của quả đào. Kẹo trái cây không cần đến vỏ đào, nhưng Lưu Thiện không vứt bỏ phân vỏ này, mà giữ lại để làm thêm mứt sau.

Chị cắt những miếng đào đã gọt vỏ thành từng miếng nhỏ và cho vào máy xay, bật công tắc, tiếng máy xay bắt đầu vang lên. Chẳng mấy chốc, những miếng đào đã được xay nhuyễn thành nước đào mịn màng, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.

Trong quá trình này, Lưu Thiện còn vắt thêm vài giọt nước chanh, điều này không chỉ giúp tăng hương vị cho nước trái cây mà còn giúp ngăn ngừa việc nước trái cây bị oxy hóa và đổi màu.

Tiếp theo, Lưu Thiện đổ nước đào đã xay qua một cái rây mịn, lắc mạnh để nước trái cây chảy qua lưới, loại bỏ sợi và hạt từ phần thịt quả. Nước trái cây thu được sau đó sẽ tinh khiết hơn, thích hợp để làm kẹo trái cây.

Công đoạn quan trọng nhất là nấu kẹo.

Lưu Thiện đổ nước đào đã lọc vào một chiếc chảo chống dính, thêm một lượng đường phèn vừa đủ.

Chị đặt chảo lên bếp, bật lửa lớn để đun sôi đường. Khi nhiệt độ tăng lên, đường phèn dân tan chảy, nước đường bắt đầu sôi sùng sục. Lúc này, Lưu Thiện chuyển sang lửa nhỏ, dùng thìa silicon khuấy đều để tránh đường dính đáy chảo, đồng thời giúp hỗn hợp được nấu chín đều hơn.

Trong suốt quá trình nấu kẹo, Lưu Thiện thỉnh thoảng dùng đũa lấy một ít nước đường và nhúng vào nước lạnh để kiểm tra.

Khi nước đường ngay lập tức trở nên cứng và có độ đàn hồi, điều này có nghĩa là nước đường đã được nấu chín hoàn hảo. Lưu Thiện lập tức tắt bếp, để hỗn hợp nguội đi một chút rôi đổ vào khuôn đã chuẩn bị sẵn và đặt vào tủ lạnh để làm đông.

Kẹo nước ép đào cần một thời gian để nguội hẳn và đạt được độ giòn lý tưởng, nhưng Tô Hà không muốn đợi lâu, cô quyết định nếm thử một chút đường còn dính trên chảo.

Tô Hà bốc một viên kẹo nhỏ còn nóng hổi và đưa vào miệng, mặc kệ hơi nóng đang bốc lên.

Ngay khi viên kẹo chạm vào lưỡi, nó bắt đầu tan ra từ từ, giải phóng vị ngọt dịu dàng.

Do phần lớn kẹo được làm từ đường phèn, nên vị ngọt của kẹo không hề gắt mà rất nhẹ nhàng và tinh tế. Hương thơm của đào hòa quyện với vị ngọt thuần khiết của đường phèn, mang đến một trải nghiệm vị giác dễ chịu, không đậm đặc như mứt đào nhưng vẫn để lại ấn tượng đặc biệt.

Mặc dù hương đào trong viên kẹo không mạnh như mứt, nhưng đủ để Tô Hà cảm nhận được sự tươi mát của đào.

Hương vị này không giống với hương vị trực tiếp và mạnh mẽ của đào tươi, mà là một sự ngọt ngào nhẹ nhàng và tinh tế hơn. Nó lan tỏa dần dần trong miệng, để lại dư vị kéo dài.

Kẹo chưa hoàn toàn cứng lại, nhưng đã có độ giòn nhẹ khi nhai, tạo nên một cảm giác mới mẻ đầy thú vị cho Tô Hà. Quan trọng nhất là hương thơm của đào vẫn được giữ lại hoàn toàn trong viên kẹo.

Tô Hà thổi ra một hơi, hương thơm đào nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, điêu này làm cô cảm thấy rất hài lòng.

Lưu Thiện cũng nếm thử một chút, chị có chút thất vọng: "So với mứt thì hương vị kẹo này không đậm bằng. Bà chủ, tôi có nên cho thêm nhiêu nước đào hơn không?”

Để tiết kiệm đào, Lưu Thiện không sử dụng quá nhiều nước đào khi nấu kẹo, chị nghĩ rằng nếu tăng lượng nước đào thì chắc chắn kẹo sẽ thơm ngon hơn. Nhưng Tô Hà lại quan tâm nhiều hơn đến tác dụng tạo hương thơm của kẹo, cô lắc đầu: "Chị cứ thử thế này trước đã, nếu không ổn chúng ta sẽ điêu chỉnh tỷ lệ sau."

Hiện tại, với 5 quả đào, họ có thể làm ra khoảng 1000 viên kẹo đào, nếu tăng lượng nước đào thì sẽ không còn tiết kiệm nữa.

Tô Hà gói một túi kẹo nhỏ đã nguội và đưa cho Nhạc Ni Nhị, cảm ơn cô vì gợi ý: "Chúng ta hãy thêm thông tin liên lạc nhé, cô thử giúp tôi xem kẹo cứng này có hiệu quả thế nào."

1.98838 sec| 2387.867 kb