Nhạc Ni Nhi liên tục thêm mứt đào vào đồ ăn của mình, dùng rất nhiêu tự chủ để kiềm chế không nhìn chằm chằm vào hũ mứt nữa.
Gió thổi nhẹ qua cửa, vài vị khách vội vã bước vào, mỗi người đều mang theo một chiếc bình giữ nhiệt lớn, màng ni lông bên ngoài còn chưa được gỡ, rõ ràng là mới mua.
Họ bước thẳng đến nồi cháo, cẩn thận múc cháo nóng hổi vào bình giữ nhiệt. Hương thơm của cháo lan tỏa khắp không gian theo động tác của họ, làm Nhạc Ni Nhi không khỏi nhớ lại hương vị của bát cháo, ánh mắt cô dõi theo từng cử động của họ.
Một vị khách mỉm cười giải thích với cô: "Chỉ cân thêm năm tệ là có thể mang về cả bình cháo đấy."
Nhạc Ni Nhi nuốt nước bọt, cô lập tức hỏi nơi bán bình giữ nhiệt và cũng định mua một ít cháo mang về làm bữa tối.
Khi Nhạc Ni Nhi mang bình cháo quay lại Nhà nghỉ Hà Diệp, cô nhìn thấy Tô Hà đang đứng ở quây lễ tân, liên tiến lại gân để trò chuyện.
Tô Hà thấy bình giữ nhiệt của Nhạc Ni Nhi, bèn quen miệng hỏi: "Năm tệ, cô muốn thanh toán bằng mã QR hay tiên mặt?" Nhạc Ni Nhi trả tiền xong, nhưng vẫn chưa đi ngay, cô hỏi tiếp: "Chị chủ, tôi có thể mua thêm mứt không?”
Tô Hà ngửi thấy một hương thơm ngọt ngào của đào tỏa ra từ Nhạc Ni Nhi, cô đoán rằng Nhạc Ni Nhi đã ăn mứt đào.
Tô Hà có chút khó xử, hai cây đào mỗi ngày chỉ kết trái được 20 quả. Để đảm bảo mùi hương của mứt đào được đậm đà, Lưu Thiện đã cố gắng giảm thiểu lượng nước thêm vào trong quá trình làm. Hai mươi quả đào chỉ có thể làm được khoảng năm hũ mứt mỗi lần.
Mứt rất được ưa chuộng, nhiều khách thích ăn trực tiếp mứt hoặc trộn mứt vào cháo ngọt để tự làm món cháo ngọt vị đào, nên mứt tiêu thụ rất nhanh.
"Xin lỗi cô nhé, vì số lượng có hạn nên hiện chúng tôi chưa bán mứt ra ngoài.' Tô Hà áy náy trả lời.
Dù bị từ chối, Nhạc Ni Nhi vẫn không nản lòng, ngược lại cô còn đưa ra một gợi ý: "Chị chủ, tại sao các cô không thử làm kẹo từ mứt đào nhỉ?"
Kẹo?" Tô Hà chưa từng nghĩ đến điều này.
Nhạc Ni Nhi giải thích: "Trước đây tôi đã mua loại kẹo thơm từ Nhật Bản, nhưng tôi nghĩ nếu kẹo này được làm từ mứt đào thì sẽ còn thơm hơn rất nhiều."
Hiện tại, miệng cô vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của đào, hương thơm giữ được rất |âu.
Tô Hà tò mò, lên mạng tìm kiếm thông tin vê loại kẹo thơm cơ thể này và phát hiện ra rằng tuy loại kẹo này khá đắt nhưng lại không được đánh giá cao. Nhiều người phàn nàn rằng kẹo có vị rượu khó chịu, hương thơm cũng không bên, chỉ giữ được khoảng nửa giờ.
Điều này làm Tô Hà hứng thú hơn: “Quý khách, chúng tôi sẽ thử ngay, nếu thành công, chúng tôi sẽ tặng cô một ít.
Nhạc Ni Nhi vui mừng đáp: "Cảm ơn bà chủ! Tôi cũng đang rảnh, có thể chờ được."
Với kinh nghiệm làm mứt đào trước đó, Lưu Thiện đã có nhiều kinh nghiệm trong việc xử lý đào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo