Đạo diễn Cung dụi mắt, mơ màng bước vào thang máy, rồi mới nhận ra có điều gì đó khác thường.
"Hôm qua ở đây có thang máy không?" Đạo diễn Cung lập tức tỉnh táo, chạm nhẹ vào những dây leo màu xanh trong thang máy.
Phó Ngôn ngáp một cái, ngừng lại rồi khẳng định: "Hình như không có, hôm qua chúng ta đều đi câu thang bộ mà."
Đạo diễn Cung bị cảnh tượng trước mắt thu hút. Bên trong thang máy giống như một khu rừng nhỏ, ở trung tâm thang máy là những dây leo xanh mướt mọc rậm rạp. Cả thang máy như xoay quanh những dây leo, sàn thang máy cũng được tạo thành từ một chiếc lá khổng lồ.
Màu xanh của nó tươi sáng lạ thường, rất sinh động, dường như mỗi chiếc lá đều tỏa ra sức sống mãnh liệt.
Đạo diễn Cung không kiêm chế được, đưa tay ra chạm nhẹ vào những dây leo.
Ngay khi ngón tay của bà chạm vào, bà cảm nhận được một sự mềm mại và đàn hồi.
Những dây leo này như thể có sự sống, khẽ rung nhẹ theo từng cái chạm của bà, như đang chào đón bà. Nhưng khi đạo diễn Cung cố gắng cảm nhận rõ hơn, sự rung động ấy lại biến mất, tất cả dường như chỉ là ảo giác do thang máy vận hành tạo ra.
Thang máy từ từ đi xuống, tốc độ rất êm và chậm.
Đạo diễn Cung nhắm mắt lại, dường như bà có thể nghe thấy âm thanh của cây cỏ sinh trưởng, một tiếng xào xạc tràn đầy sức sống, khiến tâm hồn bà cảm thấy dễ chịu. Không khí bên trong thang máy cũng tươi mát lạ thường, thoang thoảng mùi hương của cây cỏ, thanh khiết như có thể rửa sạch tâm hồn, khiến người ta quên đi mọi muộn phiên trong cuộc sống.
Đúng là một buổi sáng tươi mới.
Ra khỏi thang máy, đạo diễn Cung không kiêm được mà hỏi: "Nhà nghỉ mới lắp thang máy hả? Mà có thể lắp thang máy trong vòng một ngày sao?”
Phó Ngôn thờ ơ, hoàn toàn không bận tâm đến những chỉ tiết này, miễn là thang máy an toàn và hoạt động tốt là được, thang máy được lắp trong một ngày hay một tháng đối với anh ta cũng chẳng có gì khác biệt.
Phó Ngôn nhận thấy sự nghi ngờ của đạo diễn Cung, anh cũng không thấy điều này quá kỳ lạ: "Đạo diễn à, tôi biết chuyện này có vẻ khó tin, nhưng kỹ thuật xây dựng ngày nay đã rất tiên tiến. Xây dựng một ngôi nhà trong một ngày không còn là chuyện hiếm nữa, huống chỉ là lắp một cái thang máy?"
"Bây giờ, người ta thường sử dụng kỹ thuật xây dựng mô-đun, có thể sản xuất sẵn các bộ phận tại nhà máy, sau đó lắp ráp nhanh chóng tại hiện trường, vừa tiết kiệm thời gian lại đảm bảo chất lượng.” Phó Ngôn đoán rằng thang máy này có thể được lắp bằng phương pháp tương tự.
Đạo diễn Cung cau mày, trong lòng vẫn còn chút thắc mắc. Thang máy có thể mua sẵn, nhưng hầm thang máy phải đào mới đúng chứ?
Phó Ngôn giải thích kỹ hơn: "Chị nghĩ mà xem, cảnh trí ở trường quay của chúng ta không phải cũng có thể dựng ba bộ trong một ngày sao? Người ngoài nhìn vào còn sợ chết khiếp. Thang máy này chắc chắn là công nghệ tiên tiến trong ngành rồi, thang máy ngày nay đều phải có giấy phép sử dụng thiết bị đặc biệt do nhà nước cấp. Vừa rồi tôi cũng thấy có dán giấy phép trong thang máy nồi, đã qua kiểm tra của nhà nước rồi thì đạo diễn cứ yên tâm nhé."
Đạo diễn Cung cũng thấy có lý, nhiều thứ đối với người ngoài nhìn thì lạ lãm, nhưng có thể đã trở thành việc bình thường trong ngành. Tốc độ của Hoa Quốc quả thực đáng nể.
"Đi thôi đi thôi, đạo diễn Cung, chúng ta nhanh đi ăn cháo nào! Chị không biết đâu, cháo ở nhà nghỉ này ngon lắm.” Phó Ngôn giục đạo diễn Cung đi ăn cháo.
Đạo diễn Cung lập tức bỏ qua những nghi ngờ nhỏ trong lòng, bà đã nghe nói, cháo ở Nhà nghỉ Hà Diệp ngon đến mức không thua gì món bánh của nhà nghỉ.
Nhưng nhìn Phó Ngôn lấy ra một hộp giữ nhiệt từ trong túi, đạo diễn Cung bật cười: "Có cần phải thế không? Cậu định ăn không hết thì mang đi' đấy à?"
Lần này Phó Ngôn không giải thích, chỉ cười tinh quái: "Hừm hừm, chị ăn rồi sẽ biết, lát nữa đừng tranh với tôi là được!”
Đạo diễn Cung bước vào nhà ăn giản dị của Nhà nghỉ Hà Diệp, bà thấy Lê Thiên Dực, Tưởng Ngọc Lan, và Lý Bách Hợp. Những diễn viên này thường ngày sống dựa vào cà phê đen để giữ sức, ăn uống chẳng khác nào sống nhờ sương sớm.
Giờ đây, từng người một đang ôm bát cháo mà "húp rột rột' từng miếng.
Đạo diễn Cung khẽ khịt mũi.
Bà ngửi thấy hương cháo. Khi bà được nếm thử món cháo nấu từ "nồi cháo thần kỳ", bà chỉ muốn nói: "Có cân thế không?” Thật sự là rất "cần'!
Ánh nắng ban mai chiếu xuống tô cháo nóng hổi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo