FCộp cộp cộp——'
Một bóng người từ trên lâu chạy nhanh xuống, anh ta nhảy một lần qua hai bậc thang, không để ý gì đến xung quanh, suýt chút nữa va vào Tô Hà và hai người còn lại.
Cơ cô nương phản ứng rất nhanh, bước lên trước một bước để chắn trước Tô Hà và Hồng Liên, đối với cô, hai người này đều quá gầy yếu. Bóng người lao nhanh đâm vào Cơ cô nương, phát ra một tiếng 'râm' rất lớn. "Ối mẹ ơi——"
Cơ bắp Cơ cô nương căng chặt, đứng vững như bàn thạch, ngược lại, người vừa lao vào thì loạng choạng, suýt ngã ngửa ra sau. Khi anh ta gân ngã xuống, Cơ cô nương nhanh chóng vươn tay dài đỡ lấy, giúp anh ta đứng vững lại.
Lý Thật ở quây lễ tân cũng bị thu hút bởi sự cố bất ngờ này. Thấy người đàn ông đau đớn nhe răng nhăn mặt, Lý Thật vội chạy tới đỡ anh ta, sợ rằng vị khách này sẽ cảm thấy tự ti khi nhìn vào thân hình to lớn của Cơ cô nương.
"Đây là vị khách Vương Hải Đào ở phòng hai giường trên lầu, sáng nay mới đến." Lý Thật nhỏ giọng nói với Tô Hà.
Tô Hà hiểu, người lạ này chắc chắn là khách ở trọ. Cô nhìn Vương Hải Đào đang xoa đầu, sợ rằng anh ta bị đập mạnh quá. Cô vội bảo Cơ cô nương lùi ra đứng sau Hồng Liên.
Vương Hải Đào ngẩng đầu lên, thấy Hồng Liên mảnh khảnh đứng trước mặt, những lời oán trách định thốt ra lập tức nghẹn lại. Anh ta chạy quá nhanh, mà cô gái trước mặt lại gây yếu như vậy, chỉ có thể trách chính mình không giữ nổi thăng bằng.
Anh Vương có sao không?" Lý Thật hỏi.
Linh hồn của Vương Hải Đào như mới trở về: "Ô, không sao, không sao. À đúng rồi, tôi muốn trả phòng, trả phòng." Nói xong anh ta vừa cầm điện thoại vừa vội vã chạy ra ngoài.
Lý Thật định hỏi kỹ hơn, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân "cộp cộp cộp——" từ trên lâu. Một người đàn ông khác đang kéo vali chạy xuống: "Tào ca, Tào ca, Vương Hải Đào, anh chạy gì vậy?
"Trả phòng, chúng ta trả phòng thôi. Ôi, mệt chết tôi rồi."
Lý Thật lập tức chạy tới giúp xách hành lý. Vừa kịp mang hành lý xuống thì thấy người đàn ông kia đã chạy theo Vương Hải Đào ra ngoài. Lý Thật nhìn quanh đầy bối rối, quay sang Tô Hà.
Tô Hà rút điện thoại trong túi ra, quả nhiên có hai thông báo thanh toán, một thông báo số tiên 269 tệ, còn cái kia là 118 tệ.
Nhìn kỹ lại, tài khoản thanh toán là Gương Ma Công Nghệ Thông Minh.
Cô vừa nhận được khoản chia hoa hồng 10% từ Gương Ma.
"Không sao đâu, cậu cứ xử lý việc trả phòng cho họ đi." Tô Hà hiểu rằng hai người này chắc chắn sẽ không quay lại. Cô cũng không biết Ma Kính lại nói gì với họ, nhưng nhìn vào điểm đánh giá mới tăng lên, chắc cũng không phải chuyện xấu. Sau khi ăn xong, Tô Hà và Hồng Liên cùng mọi người lại tiếp tục bận rộn. Công việc cường độ cao khiến họ không còn thời gian nghĩ ngợi.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi buổi sáng Tô Hà và Hồng Liên lại theo Cơ cô nương ra vườn nhỏ để tham gia thêm vài lần nghi thức cầu thần. Đúng như Cơ cô nương nói, đôi khi nghi thức rất linh nghiệm, nhưng có lúc lại không có chút cảm giác gì.
Liên tục mấy ngày liên phải dậy sớm ngủ muộn, dưới mắt của Tô Hà đã xuất hiện vài quầng thâm mờ mờ. Nhìn Cơ cô nương vẫn tràn đây sức sống, mỗi lần nhảy đều dốc hết sức, Tô Hà siết chặt nắm tay, chua xót nói: "Hộp bánh trung thu này nhất định phải tạo được tiếng vang." Cô thật sự quá vất vả rồi, dù sao cũng không thể làm công cốc được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo