Thôi Phụng Nhất đang ở bồn rửa trong bếp, rửa sạch từng túi đậu đỏ và hạt thông, sau đó dùng khăn giấy trong bếp cẩn thận lau khô từng chút một.

Tô Hà nghe theo sự chỉ dẫn của Hồng Liên, chia bột đã nhào và nhân bánh đã chuẩn bị thành từng phần nhỏ.

"Râm râm râm——" Bên cạnh, Cơ cô nương đang dùng chày nghiên nhỏ hạt khô thành từng mảnh.

Khung cảnh trong căn bếp nhà kính thật nhộn nhịp. Vì hôm nay cần làm số lượng lớn bánh trung thu, nên phân bánh ngọt trong quầy tự phục vụ giảm đi rất nhiều. Những vị khách nghe xong lý do đều tỏ ra thông cảm, những ai không mua được bánh ngọt đành thất vọng ra về, thâm trách mình không đến sớm hơn.

Vài cân bột đã được nhào thành bột bánh, chia thành từng phần nhỏ cũng không phải là việc dễ dàng. Tô Hà tập trung vào việc này đến mức khi định thân lại, cô phát hiện toàn bộ bột đã được chia thành các phân nhỏ.

Tô Hà có chút ngạc nhiên, sao hôm nay cô lại nhào bột nhanh thế? Chẳng lẽ Hồng Liên không tính đúng lượng, trộn ít bột quá?"Hồng Liên, tôi đã chia hết bột thành từng phần nhỏ và bọc màng bọc thực phẩm lên rồi, còn bột để chia nữa không?"

Hồng Liên đang nhẹ nhàng nặn nhân bánh, cô đặt nhân vào lòng bàn tay, một mùi hương ngọt ngào dễ chịu lập tức lan tỏa khắp không gian. Hồng Liên dùng nhiệt độ từ lòng bàn tay để nhào mịn nhân, cẩn thận nặn thành một viên nhỏ, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống để đảm bảo nhân bánh đều và mịn màng. Nghe thấy câu hỏi của Tô Hà, Hồng Liên mới thoát khỏi thế giới của mình và đáp: Bột à? Bột tôi nhào xong hết rôi mà." Cô đã hoàn thành việc nhào bột và bắt đầu làm nhân bánh.

Tô Hà giơ cái bát inox bóng loáng: "Bột ở đây tôi cũng dùng hết rồi."

Hai người nhìn nhau đầy thắc mắc. Hồng Liên nghiêm túc nhớ lại mình đã đổ bao nhiêu túi bột, cô khẳng định: "Tôi đã nhào hết tất cả bột rôi, có lẽ vì hôm nay có người giúp, nên làm nhanh hơn?”

Tô Hà định gật đầu, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng xem giờ. Trời ơi! Đã 12 giờ trưa rồi, sao đột nhiên đã đến trưa? Lúc này cô mới hiểu ra, không chỉ vì làm nhanh, mà bởi vì họ đã làm việc lâu hơn. Họ bắt đầu công việc từ 6 giờ sáng, và bây giờ đã tròn 6 tiếng trôi qua.

"Tôi không thể tin được, tôi thậm chí không đi vệ sinh một lân, vậy mà đã ở trong bếp 6 tiếng liên." Tô Hà cảm thấy mình như đang mơ. Từ bao giờ cô có thể tập trung làm một việc như vậy?

Hồng Liên cũng thấy kỳ lạ, cô duỗi thẳng cánh tay của mình, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi.

Vì phải đứng trước bàn làm việc suốt để nhào bột và làm nhân bánh, cúi đâu lâu, thông thường sau khoảng 3 tiếng, Hồng Liên sẽ cảm thấy cổ đau nhức, như thể có một sợi dây mảnh siết lấy cổ cô, khiến cô phải dừng lại ra ngoài bếp uống nước, xoa bóp vai, đứng dậy đi lại một chút để giảm bớt cảm giác khó chịu này.

Nhưng hôm nay, Hồng Liên không cảm thấy cổ đau chút nào. Cô vung tay lên xuống, duỗi dài cổ, ngạc nhiên nói: "Thật kỳ lạ, lân này tôi hoàn toàn không thấy mệt mỏi chút nào."

3.71536 sec| 2404.477 kb