Thấy gương mặt còn non nớt của Lý Xích Kính hiện đầy thần sắc ngoan lệ, Diệp Thừa Phúc đứng trong đám người dừng lại một chút, giơ bó đuốc sờ lên cằm suy nghĩ:
“Đứa con thứ tư này chỉ sợ cũng không phải người dễ đối phó, lương hươu dẫn đầu đã chết rồi, còn lại ba ác lang xảo trá, tiểu nhân hung ác, trong vòng mười năm Lê Kính thôn tất phải rơi vào tay Lý gia độc đoán a!”
Đám người dừng lại mấy giây, lại nghe có người thấp giọng trả lời:
“Trường Hồ bị nạn dân giết chết!”
Lý Hạng Bình kìm nén nước mắt quỳ gối bên người Lý Trường Hồ, quay đầu nhìn về phía Điền Thủ Thủy, nghẹn ngào hỏi:
“Điền thúc, đây là chuyện gì?”
“Hơn phân nửa là do dư nghiệt của Nguyên gia kia.”
Lý Mộc Điền gạt ra mấy chữ từ bên trong hàm răng, nhìn qua Điền Thủ Thủy xấu hổ cúi đầu không nói, liếc mắt nhìn thôn dân bốn phía, trong miệng hô:
“Lý Thông Nhai!”
Lý Thông Nhai nghe vậy xóa đi nước mắt, đứng ra chắp tay một cái đối với các thôn dân, cao giọng nói:
“Tối nay đã quấy rầy các vị, thỉnh chư vị bây giờ giải tán hết đi, không cần dừng lại ở đây nữa.”
Nói xong lại khom người đỡ Liễu Lâm Phong dậy, ghé vào lỗ tai hắn nói:
“Mong cữu cữu dẫn người khống chế những lưu dân kia lại, đề phòng có người thừa dịp hỗn loạn mà gây chuyện, sau đó chúng ta sẽ đến sau.”
“Được, được…”
Liễu Lâm Phong quỳ gối trước mặt Lý Mộc Điền vốn là vì sợ hãi rụt rè, giống như có gai ở sau lưng, nghe vậy giống như được đại xá, liên tục đáp lời, mang theo người đi.
Điền Thủ Thủy và Nhậm Bình An nâng Lý Trường Hồ trên đất vào trong hậu viện Lý gia, vừa đặt xuống lại nghe một trận tiếng khóc từ trong chính viện truyền ra, là Nhâm thị nghe thấy tin dữ sau đó đã bất tỉnh, Điền Vân và Liễu thị kìm nén nước mắt, một người chiếu cố, một người vội vàng đi tìm tiên sinh.
“Đại ca…”
Điền Thủ Thủy buông Lý Trường Hồ xuống, trong mắt ngậm đầy nước mắt, vừa muốn nói điều gì đó, Lý Mộc Điền đã khoát khoát tay, mệt mỏi mở miệng nói:
“Bình An đi xem Nhâm thị một chút, Thủ Thủy đi sang với Liễu Lâm Phong giải quyết nạn dân bên kia, không có Lý gia ta tỏ rõ thái độ, hắn chỉ sợ cũng bó tay bó chân.”
“Vâng.”
Điền Thủ Thủy ngẩn người, lau nước mắt theo dặn dò lui ra, Nhậm Bình An cũng ngơ ngác gật đầu, đi vào chăm sóc Nhậm Bình Nhi.
Hậu viện không có ngoại nhân, chỉ còn lại mấy huynh đệ Lý gia, thấp giọng khóc lóc đầy nước mắt.
Lý Mộc Điền rốt cục cũng không khắc chế được chính mình, giống như một con sói bị thương ngồi bên người trưởng tử trầm thấp kêu rên.
“Trường Hồ a —— “
Mấy huynh đệ cũng nhao nhao khóc ồ lên, Lý Thông Nhai và Lý Hạng Bình coi như còn tiết chế, Lý Xích Kính tuổi tác còn nhỏ lại khóc đến chết đi sống lại.
Lục Giang Tiên ở bên trong kính không khỏi thở dài một hơi, mặt kính tỏa ra ánh sáng lung linh, thi pháp thả ra vài câu tĩnh tâm chú phòng ngừa lão nhân gia buồn thương quá độ để Lý gia lại thêm tang lễ.
Nửa đêm canh ba, Lê Kính thôn hỗn loạn tưng bừng, Từ lão hán một mình chống đỡ đi bộ tới phía sau núi, dọc theo đường nhỏ âm u tĩnh mịch, nhìn cỏ dại mọc thành bụi phía trước, một mảnh đầy ngôi mộ nối tiếp nhau xuất hiện trước mắt.
Từ lão hán ngừng chân tập trung nhìn kỹ, quả nhiên có một thanh niên quần áo lam lũ, bên hông mặc áo da thú đang thảnh thơi ngồi bên một ngôi mộ nhỏ hẻo lánh, giang rộng hai chân nói điều gì đó.
Lỗ tai khẽ động, thanh niên bén nhạy ngẩng đầu quan sát, nhìn thấy người đến chỉ là một lão nông chất phác bộ dáng già nua đến mức không đi đường nổi, lại vỗ vỗ tay, cười nghiêng đầu mở miệng nói:
“Lão là ai lại đến đây!”
Từ lão hán không đáp lời hắn, cố ý đi cực chậm, run run rẩy rẩy dời đến trước mộ, ra vẻ cảnh giác nhìn chằm chằm vào mắt thanh niên, sau đó quỳ xuống bên mộ, ôm mộ bia bắt đầu thấp giọng khóc lóc kể lể.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo