Năm ngoái phụ thân Lý Diệp Thịnh chết, tất cả ruộng đồng và tài vật trong nhà đều thuộc về trưởng tử là hắn, hắn thật sự là vui vẻ khoái hoạt, vội vàng bán một mảnh đất đổi lấy chút tiền, ở một cửa hàng nhỏ bên trong thôn thống thống khoái khoái bắt đầu ăn uống một bữa.

Sau đó ba ngày thì không có việc gì làm, lắc lư ở trong thôn và trên núi, càng thêm không chút kiêng kỵ đùa giỡn ăn cắp, toàn bộ Lê Kính thôn ngoại trừ Đại bá Lý Mộc Điền ra, hắn ai cũng không sợ.

Đáng thương cho ấu đệ Lý Diệp Sinh, rõ ràng là cùng tuổi với Lý Hạng Bình, Lý Hạng Bình từ nhỏ đã ở trong thôn đi theo tiên sinh đọc sách, mà Lý Diệp Sinh hắn lại lẻ loi hiu quạnh, đói khổ lạnh lẽo.

Hài tử vừa mới mười mấy tuổi, sớm đã mất đi phụ thân, ngày ngày không phải đi thả vịt thì cũng là thay người khác chăn trâu, nếu như không phải có nhà Lý Mộc Điền lúc nào cũng giúp đỡ, chỉ sợ sớm đã chết đói ở trong nhà rồi.

Lý Diệp Thịnh đâu thèm quan tâm đến sinh tử của hắn, lúc rảnh rỗi trong lòng luôn luôn ngứa ngáy, nhìn một nhà Lý Trường Hồ vận chuyển gạch xanh xây thành đại viện mà ghen tỵ phát cuồng.

“Tất cả mọi người đều họ Lý, dựa vào cái gì mà ngươi đích ta thứ, dựa vào cái gì mà ngươi mua ruộng tốt xây cao viện! Cũng chỉ là một phú hộ trong thôn mà thôi, học ai mà phái người đến xây đại viện? Làm như trong nội viện có nhiều bảo bối lắm vậy!”

Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới một đêm vào mấy năm trước, mấy người thần sắc khẩn trương cùng với đao trong tay Lý Mộc Điền.

“Lý Mộc Điền có bảo bối a…”

Lý Diệp Thịnh ngậm cỏ đuôi chó, nhìn qua Lý Trường Hồ đang ở trên Điền Thượng nói cười với người làm thuê, trong lòng âm thầm khó chịu.

“Chẳng phải chỉ là có thai thôi sao.”

Thiêm thiếp dưới bóng cây một lát, mắt thấy bóng đêm dần sâu, Lý Diệp Thịnh “phi” một cái nhổ cỏ đuôi chó trong miệng ra, kéo ống quần lên, lặng lẽ sờ sờ đi về phía đại viện kín đáo của Lý gia.

Lượn quanh xung quanh sân nhỏ một vòng, Lý Diệp Thịnh ngay cả một cái hốc tường cũng không tìm thấy, lay trên tường mấy lần, nhưng bức tường xây vuông vức bóng loáng chỉ sợ khó mà lật qua được.

“Đồ chó.”

Lý Diệp Thịnh nhổ nước miếng lên tường, dùng sức lực hung ác co cẳng chạy ra sau núi.

“Lão tử không tin các ngươi có thể che đậy kín bưng không có lối vào.”

Đại Lê Sơn ngoằn nghèo dãy núi trùng trùng, núi phía sau Lê Kính thôn chỉ là một đỉnh trong số đó, thôn dân lười đặt tên liền gọi là phía sau núi.

Vượt qua phía sau núi đi về phía nam chính là đỉnh núi Mi Chỉ, lại đi xuống phía nam dưới chân núi chính là Kính Dương thôn, hai thôn nối với nhau bằng con đường nhỏ đi trong núi.

Lý Diệp Thịnh đẩy rừng cây, dọc theo đường nhỏ men theo đó đi lên khoảng nửa khắc đồng hồ, tìm được một chỗ tầm mắt khoáng đạt bên trong núi, ép thân thể nằm sấp xuống nhìn về phía tiểu viện dưới núi.

Hắn dụi dụi con mắt, chỉ thấy mơ hồ vài bóng người lắc lư, giống như đang ngồi xếp bằng, có bóng người ôm tảng đá xanh đi tới đi lui, không biết là đang làm gì.

“Nghe nói trong viện này bày rất nhiều đá lớn, chẳng lẽ Lý Mộc Điền ở bên ngoài cực khổ lấy được chiến pháp võ công, vụng trộm dạy cho mấy người kia.”

0.17334 sec| 2376.625 kb