Lê Kính sơn.

“Haizz.”

Một viên hoàn trắng phát ra ánh sáng trắng lòe lòe mãnh hiển hiện từ trên hư không, nhập vào bên trong cái gương màu nâu xanh bên trên bệ đá, kích thích một trận ánh trăng màu trắng, một âm thanh thở dài sâu kín vang lên bên trong viện.

“Lý Hạng Bình, ngươi nhặt được ta cũng đã hai lăm hai sáu năm…”

Hình ảnh hài tử bắt cá năm đó còn rõ mồn một trước mắt, Lý Hạng Bình phía tây cũng đã ngã xuống, cảm xúc Lục Giang Tiên có chút phức tạp, lời nói đến bên miệng lại không biết nên nói gì.

Lục Giang Tiên cảm thụ được thần thức và pháp lực tăng lên không ngừng, tin tức ghi lại bên trong Huyền Châu phù chủng chậm rãi chảy vào bên trong Pháp Giám, Lý Hạng Bình bởi vì chú thuật mà chết, tu vi là Thai Tức đỉnh phong, pháp lực hiện lên bên trong Huyền Châu phù chủng lại hoàn toàn vượt ra khỏi đoán trước của Lục Giang Tiên.

“Huyền Châu phù chủng phản hồi tựa hồ không chỉ có tương quan với tu vi, còn dính đến các loại đồ vật phiêu miểu hư vô như khí vận và hương hỏa, hắn chiếm khí vận Già Nê Hề, đoạt hương hỏa Sơn Việt.”

Trên mặt kính Lục Giang Tiên tỏa ra ánh sáng lung linh, Thái Âm Huyền Quang cũng du đãng trên thân kính, uy lực đã có thể diệt sát tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong, hạn mức cao nhất của pháp lực cũng gia tăng khiến cho hắn có thể liên tục thả ra năm đạo Thái Âm Huyền Quang, gặp phải tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể chống đỡ một chút, sau đó cũng cần ba ngày để hồi phục.

“Hắc khí chú thuật kia vốn là một loại pháp thuật do lục khí chuyển hóa mà thành, bị lục khí trong cơ thể Lý Hạng Bình nuốt mất một ngụm, cũng không biết có dị biến cỡ nào.”

Mấy ngày nay Lục Giang Tiên ở bên trong viện nghiên cứu kết cấu chú thuật, tiến triển không lớn, cũng may hắn không cần ăn không cần ngủ, cũng không có nhu cầu gì, có thể tiêu tốn mười mấy năm để nghiên cứu, không cần phải sốt ruột, chậm rãi cọ xát là được.

“Ngược lại viên Bảo Châu kia.”

Lục Giang Tiên thèm thuồng, sau khi hắn biến thành khí linh thì dục vọng ít đi rất nhiều, ngày bình thường cũng tận lực ép buộc chính mình khi nhìn khói lửa nhân gian dưới núi để bảo trì tâm tình chập chờn, Lý Hạng Bình cầm được viên Bảo Châu kia lại khiến cho hắn bắt đầu có khát vọng xuất phát từ chỗ sâu nội tâm.

Ngoài viện, Lý Thông Nhai ở bên trong viện giảng giải kiếm thuật cho Lý Huyền Lĩnh, bỗng nhiên trong lòng run lên, đột nhiên dừng động tác lại.

“Phụ thân, thế nào?”

Lý Thông Nhai nhíu nhíu mày, có chút tâm thần không yên, khoát tay áo, thấp giọng nói:

“Không sao.”

Sau đó lại nghĩ ngợi:

“Đại trận trên Lê Kính sơn vẫn phải sớm bố trí xong xuôi, không có trận pháp che chắn, trong lòng luôn luôn vắng vẻ.”

“Keng!”

Trên cửa sổ lại vang lên một tiếng, dẫn tới Lý Thông Nhai và Lý Huyền Lĩnh quay đầu lại nhìn.

Lý Huyền Lĩnh cẩn thận đi qua, mở cửa sổ ra, thấy trên đó có một con châu chấu màu xám đen gầy yếu bị đụng chết, nửa người trên đã bị đâm đến nát nhừ, vừa đính vào trên cửa sổ, hắn nghi hoặc mà nhặt xuống, quay đầu nhìn phụ thân.

Linh thức Lý Thông Nhai đã sớm nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, cảm thấy không hiểu sao có chút khổ sở, đưa con châu chấu kia lại cẩn thận xem xét.

“A.”

Linh thức Lý Thông Nhai quét qua trên thân châu chấu phía dưới, đã thấy không có một tia yêu khí, ngược lại có một loại cảm giác quen thuộc nhỏ bé không thể nhận ra.

“Ngày mai lại lên núi hỏi thăm tung tích Hạng Bình đi.”

Lắc đầu, ném đạo ý niệm này ra sau ót, Lý Thông Nhai phất tay ném nó ra ngoài cửa sổ, nói khẽ:

“Chớ có phân tâm, cẩn thận đọc «Huyền Thủy kiếm quyết» này.”

Lại nghe một trận ồn ào, Lý Huyền Tuyên ôm tã lót vui tươi hớn hở đi đến, thấp giọng nói:

“Trọng phụ!”

Lông mày Lý Thông Nhai nhíu lại, trên mặt cũng có mấy phần vui mừng, dò hỏi:

“Sinh hài tử rồi sao? Là nam hay là nữ?”

Năm trước Lý Huyền Tuyên đã cưới một vị nữ tử khác họ trên thân có linh khiếu làm vợ, nữ tử kia thiên phú không cao, đến nay cũng chỉ là Thai Tức tầng một Huyền Cảnh Luân, Lý Hạng Bình lại để cho mấy nữ tử phàm nhân tướng mạo không tệ làm thiếp cho Lý Huyền Tuyên, cái thai bây giờ là tử tôn đích hệ đầu tiên.

“Là nam đinh!”

Nụ cười trên mặt Lý Huyền Tuyên không thể che giấu được, ôm hài tử thật chặt, liền thấy Lý Thông Nhai cười nói:

“Đây chính là đệ tử đời thứ ba đầu tiên của Lý gia chúng ta, đã nghĩ ra danh tự hay chưa?”

“Chữ lót là Uyên!”

Lý Huyền Tuyên cười ha ha một tiếng, trầm thấp thì thầm với hài tử một trận, trả lời:

“Gọi là Lý Uyên Tu đi “

“Lý Uyên Tu…”

Lý Thông Nhai gật đầu cười cười, nhìn đứa bé kia một chút, yên lặng nói:

“Không tệ, không tệ.”

“Thiếp thất của ngươi có mấy đứa con?”

Thấy Lý Thông Nhai bỗng nhiên mở miệng, Lý Huyền Tuyên ngẩng đầu hồi đáp:

“Một trai một gái, mới ba năm tuổi.”

Lý Thông Nhai giống như có điều suy nghĩ, trầm giọng nói:

“Sau này đích hệ đại tông Lý gia ta , con thứ trên thân không có linh khiếu, phân gia xuống làm tiểu tông, người trên thân có linh khiếu và con trai trưởng quy về đại tông, tiểu tông đời thứ ba không có linh khiếu thì xuống làm chi hệ, thân có linh khiếu thì là về đại tông nhận tổ hệ.”

Lý Huyền Tuyên ngẩn người, cũng nhẹ gật đầu, nghi ngờ nói:

“Diệp thị bây giờ cũng có hơn hai ngàn người, nếu như những người này trên thân có linh khiếu nhấc về chi hệ, lại xử lý như thế nào?”

“Dừng bước ở tiểu tông.”

Lý Thông Nhai trầm tư mấy giây, trả lời.

Lý Thu Dương bây giờ là chi hệ Lý gia, hắn sinh hạ con trai trưởng nếu như trên người mang linh khiếu liền có thể nhấc về tiểu tông, nếu như lại sinh hạ đích tôn thân mang linh khiếu thì cũng không thể nhấc về đại tông.

“Như thế thì có thể cam đoan bên trong đại tông đều là huyết mạch gia gia…”

Lý Huyền Tuyên gật gật đầu, nhìn Lý Thông Nhai một mặt bất an, liền mở miệng nói:

“Trọng phụ đây là có chuyện gì?”

Lý Thông Nhai há hốc mồm, thần sắc có chút mỏi mệt, trầm giọng nói:

“Ta vẫn lo lắng cho Hạng Bình, ta phải thừa dịp lúc ban đêm đi về phía tây một chuyến, các ngươi trông coi nhà.”

0.13138 sec| 2404.938 kb