“Đại vương!”
Trần Đông Hà cả kinh không biết làm sao, chỉ vội vàng quỳ rạp xuống đất, lo âu nhìn hắn.
Lý Hạng Bình bôi xong, nhét một viên Bảo Châu sáng long lanh vào trong ngực hắn, vừa vội vừa nhanh trầm giọng nói:
“Sau khi ta chết Mộc Tiêu Man tất nhiên sẽ kéo, các ngươi thuận theo con đường này đi về hướng đông trở về nhà!”
Trần Đông Hà còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Lý Hạng Bình cắn răng nghiến lợi thấp giọng nói:
“Vô luận như thế nào, nhất định phải giao Bảo Châu này đến trong tay Lý Thông Nhai!”
“Chư vị!”
Lý Hạng Bình đứng lên, mặc kệ Trần Đông Hà dưới thân hãy còn đờ đẫn, ngang tiếng nói:
“Sau khi ta chết, các ngươi đều theo Đông Hà đông tiến, không được lưu lại nơi đây…”
Mấy người Lý Thu Dương nghe vậy không biết làm sao, đã thấy thanh âm Lý Hạng Bình càng ngày càng nhỏ, mềm mềm ngồi dưới đất, vội vàng nói:
“Đại vương!”
“Gia chủ!”
Lý Hạng Bình đưa mắt nhìn về phía liệt nhật trong bầu trời, giữa hai mắt hiện ra nhiều loại ảo giác, mặt trời kia giống như nhẹ nhàng rơi xuống một lỗ hổng, giống như là sao băng rơi đến trước mắt hắn.
Một lỗ hổng kia xoẹt xoẹt bốc lên lửa cháy, rơi vào bên trong trái tim hắn, nóng bỏng đến mức làm cho mắt mũi hắn mù lòa, hắn đã từng dùng lửa nướng chết tộc trưởng bộ lạc Sơn Việt to béo như heo sống sờ sờ, bây giờ loại thống khổ này cũng kéo dài đến trên người hắn.
“Đại vương!”
Thế giới trong mắt Lý Hạng Bình đã tối xuống, không nhìn thấy bất kỳ vật gì, chỉ cảm thấy có người nhào vào trên người mình, lại có giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống khuôn mặt, hắn hơi nhếch khóe môi lên, dùng lực lượng còn sót lại phát ra âm thanh trầm thấp cười:
“Thủ đoạn ti tiện!”
Tóc dài của Lý Hạng Bình nhao nhao tản ra, tóc trắng thưa thớt hiển lộ ra, hắn sống đến tuổi mà nông hộ bình thường nhìn thấy cháu ngậm kẹo chơi đùa, cả đời chưa từng chịu bất cứ ủy khuất gì lớn, bây giờ duy nhất chỉ nhớ nhung tới việc Lý gia sinh tồn trong kẽ hở của rất nhiều thế lực.
Hắc khí nồng đậm từ trong hư không toát ra, hòa tan hai mắt màu đen xám của hắn, làm thân thể hắn khô lại, từ cổ họng Lý Hạng Bình phun ra một ngụm máu đen, khàn khàn nói:
“Đời này lão tử đã có phúc rồi!”
Bên trong đầu óc hắn ánh chớp hiện ra rất nhiều hình tượng, rốt cục chậm rãi dừng lại trên một mảnh dòng sông quanh co khúc khuỷu, một thiếu niên bắt cá trắm đen, nghi hoặc giơ lên một cái gương màu nâu xanh rách rưới, mặt trời mới mọc chiếu xạ trên mặt hắn, nụ cười xán lạn.
Hắc khí tới nhanh đi cũng nhanh, làm cho thân thể Lý Hạng Bình khô quắt lại cuối cùng mới một lần nữa bắn về hư không, thấy bên trong Thăng Dương phủ của Lý Hạng Bình có hào quang màu xám toát ra, hắc khí kia trì trệ, nhao nhao tràn vào bên trong Thăng Dương phủ của Lý Hạng Bình, giống như quỷ chết đói thấy tiệc nhảy vào viên lục khí kia, toàn bộ biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại thi thể khô khốc của Lý Hạng Bình quỳ ngồi trên mặt đất, có hào quang màu trắng từ trong Huyệt Khí Hải của hắn tuôn ra, nhẹ nhàng trốn vào hư không, âm thanh đám người dưới tay kêu khóc một mảnh, A Hội Lạt muốn rách cả mí mắt hô nói:
“Chú thuật, là sát chú! Mộc Tiêu Man, ngươi là đồ tiểu nhân!”
“Gia chủ!”
Trần Đông Hà ngồi quỳ chân trước thân Lý Hạng Bình lệ rơi đầy mặt, cúi đầu khóc một trận, song quyền bóp ra máu tươi, bên tai đều là tiếng nghẹn ngào, Lý Thu Dương hai mắt ửng đỏ, lảo đảo đến gần.
“Ong ong ong…”
Đột nhiên nghe thấy một trận âm thanh ồn ào vỗ cánh vù vù, Trần Đông Hà ngẩn ngơ, thu liễm tiếng khóc, mọi người quỳ trên mặt đất dời đi mấy bước, đưa lỗ tai lại trên thân thể Lý Hạng Bình nghe ngóng.
“Đều im ngay!”
Trần Đông Hà cau mày quát to một tiếng, thanh âm của mọi người lập tức nhỏ xuống, thấy hắn cúi đầu lắng nghe trên thi thể Lý Hạng Bình một trận, cẩn thận từng li từng tí.
Tay Trần Đông Hà run rẩy chỉ khóe miệng Lý Hạng Bình chậm rãi chuyển sang màu xanh trắng của, nhếch môi nhẹ nhàng dùng sức, lập tức âm thanh ồn ào càng thêm lớn, thần sắc A Hội Lạt và Lý Thu Dương ở hai bên trái phải run lên, cũng cúi đầu quỳ xuống xem xét.
“Ông…”
Trần Đông Hà vừa dùng lực, trong miệng Lý Hạng Bình đột nhiên nhảy ra một con châu chấu màu xám đen, gai ngược đầy người, cánh mỏng như lá, nhảy nhót trên tay Trần Đông Hà một trận, vỗ cánh bay mất.
“Cái này…”
“Châu chấu! Thật nhiều châu chấu!”
Người phía dưới hô hào, mấy người chưa kịp phản ứng, liền thấy dưới thi thể Lý Hạng Bình bay ra hàng trăm hàng ngàn châu chấu màu xám đen, ong ong bay lên bầu trời, giống như là cơn gió màu đen bay lên không, bay loạn không đầu không đuôi, đâm cho mấy người toàn thân đau nhức, đành phải lập tức lùi lại.
“Đông Hà… Cái này…”
A Hội Lạt ngơ ngác mở miệng, Trần Đông Hà lui lại mấy bước, trên mặt còn mang theo nước mắt, cầm Thanh Ô Cung của Lý Hạng Bình lên, nhìn thoáng qua thi thể biến mất không thấy gì nữa.
Châu chấu trong bầu trời chậm rãi dâng lên, Trần Đông Hà nghiến lợi nói:
“Đi! Chớ có để bọn hắn đuổi kịp!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo