“Ở vị trí Phương trưởng lão kia!” Ngô Hiên trừng mắt, hắn không ngờ vị trí của hạch tâm lại ở chỗ của Phương trưởng lão.
Hắn trầm mặc, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ không thành nên cái hạch tâm này ở trên người của Phương trưởng lão!”
“Vị trí ta cảm giác được chính là ở đó, nhưng có phải ở trên người của Phương trưởng lão hay không thì không rõ lắm. Ít nhất là ở gần Phương trưởng lão…” Nói đến đây, Nguyệt Hinh Nhi cũng mặt mày ủ rũ, nàng không biết hiệu quả của cấm chế này là gì nhưng tuyệt đối là không yếu.
Cấm chế bác đại tinh thâm, nói không chừng thật sự ở trên người Phương trưởng lão ở đằng kia. Loại cấm chế này cũng không phải là không có, ưu điểm chính là không dễ bị phá hủy, khuyết điểm chính là người không thể rời khỏi cấm chế này.
Ưu điểm khá rõ ràng, nếu người không bị đánh ngã thì cấm chế này sẽ không bị phá hủy. Đó cũng không phải tuyệt đối, nếu có rất nhiều cường giả đánh đến, vẫn có thể phá đi. Thiếu sót rõ ràng nhất chính là không thể rời khỏi cấm chế.
Bình thường bày cấm chế này ra là để nhốt những người khác, nhưng bây giờ ngay cả người bố trí cấm chế cũng phải ở bên trong, đây không phải là tự chịu tội sao?
Đương nhiên cũng cần phải xem là cấm chế gì, thường thường loại cấm chế lấy người làm hạch tâm này đều là cấm chế rất kinh khủng.
Hạch tâm dò xét ra được nhưng lại không thể tiến lên phá huy, thật sự làm người ta cảm thấy chán nản. Bây giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, nếu để hắn tiến lên liều mạng với Phương trưởng lão chắc chắn là chưa kịp tới gần đã bị bắt giữ rồi. Năng lực của hai người chênh lệch quá lớn.
Trong lúc bọn họ nhanh chóng đi theo người trước mặt xông về phía trước, đột nhiên người trước mặt bất động, toàn bộ đều dừng lại ở phía trước, giống như bị thứ gì đó chặn lại.
Nhóm người Ngô Hiên còn chưa kịp suy đoán đây là tình huống gì, phía trước đã truyền đến tiếng kêu hoảng sợ: “Đây, đây là loại cấm chế giam cầm, chúng ta không ra được!”
Loại cấm chế giam cầm?
Nhóm người Ngô Hiên theo sát đi lên, quả nhiên ở phía trước nhìn thấy biên giới cấm chế, thì ra là một tầng ngăn cách trong suốt. Dùng mắt thường miễn cưỡng có thể nhìn thấy có một tầng ngăn cách ở đây, vẫn chưa tới lối ra đã bị chấm chế này ngăn ở chỗ này.
Đám người bọn họ đã bắt đầu thi triển võ kỹ đánh vào cấm chế, nhưng tất cả giống như đánh vào vách tường, chẳng những không phá được còn làm công kích của bọn họ bị bắn ngược lại.
Loại cấm chế này cũng không phải hiếm thấy, vấn đề chủ yếu là ở chỗ kiên cố. Bây giờ xem ra, cấm chế rất vững chắc. Ở đây có ít nhất hơn bảy trăm cường giả Hư Linh Kỳ. Dù sao cũng có một số Viễn Cổ Tộc đã phản bội đi theo Hoa Thanh Linh, cũng ít đi một nhóm người rồi.
Hơn bảy trăm cường giả Hư Linh Kỳ ở đây hoàn toàn bộc phát ra thực lực, toàn bộ đều đánh vào trên cấm chế, đánh điên cuồng, khu rừng rậm này đều bị đánh thành đất bằng, sóng khí kinh khủng một làn rồi lại một làn bắn ngược trở lại.
Mỗi một lần công kích lại có người hét lên một tiếng. Hơn bảy trăm cường giả Hư Linh Kỳ công kích, nhất định rất khủng bố. Hiệu quả võ kỹ đánh ra chính là sóng khí cuồn cuộn, làm mặt đất xung quanh đều bị hất lên, còn nổ thành cái hố sâu!
Nhưng không thể đánh thủng một lỗ hổng nào của cấm chế, không chút sứt mẻ, thậm chí một tia chấn động cũng không có. Ngược lại ở bên này ngã xuống một mảng lớn, phần lớn công kích đều bị bắn ngược trở về, đánh mình bay ra ngoài.
Mới được một hồi, nơi này đã trở thành một mảng hỗn độn, liên tục có người ngã xuống đất rên rỉ thống khổ. Có một phần nhỏ không công kích, vì đã nhìn thấy tấm gương trước, bọn họ công kích cũng không có tác dụng.
Chẳng trách Phương trưởng lão vô cùng yên tâm nói không ai có thể chạy thoát, bây giờ xem ra thật sự trốn không thoát, toàn bộ đều bị giam cầm ở trong này. Thiên Khải Đại lục ở bên kia quả nhiên rất cường đại, nắm trương tay những cấm chế vô cùng thần kỳ này!
Ngô Hiên đứng trước mặt cấm chế, không nói một lời duỗi tay về phía trước, một đoạn ngón tay xuyên qua không có một chút áp lực nào. Hắn lập tức thu hồi lại, không tiếp tục vươn ra nữa.
Tình huống này Nguyệt Hinh Nhi và Băng Vũ Tích đều nhìn thấy, nhìn Ngô Hiên cực kỳ khiếp sợ, cấm chế này không có bất kỳ tác dụng gì đối với hắn.
“Các ngươi đến thử xem đi.”
Ngô Hiên ra hiệu cho Băng Vũ Tích và Nguyệt Hinh Nhi thử một chút, kết quả như trong dự liệu, giống như chọc vào một bức tường không thể xuyên qua được.
Ngô Hiên còn đặc biệt giữ chặt tay của các nàng đưa ra ngoài, nhưng kết quả cũng giống y như đúc với tình huống rất lâu trước đây khi hắn ở Mật Cảnh Nguyệt Linh Tộc đi kêu Thái thượng trưởng lão tỉnh lại, cái cấm chế kia chỉ có hắn có thể xuyên qua, cho dù hắn kéo những người khác cũng không thể đi vào, chỉ có hắn có thể đi vào.
“Ngô Hiên, ngươi không phải là có thể phá hư cấm chế sao! Mau phá hủy cấm chế này đi, để cho chúng ta đi ra ngoài!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Ngươi đã phá hủy hai đạo cấm chế, cấm chế này chắc cũng không thành vấn đề đúng không!”
“Cầu xin ngươi, chúng ta không muốn chết ở đây, chúng ta muốn mang tin tức về trong tộc…”
Lập tức mọi người đều nhớ ra còn có Ngô Hiên, biểu hiện trước đó của Ngô Hiên làm cho người ta phải ghen tỵ, khiếp sợ. Bây giờ lại biến thành cọng cỏ cứu mạng bọn họ, nếu như có thể dùng một quyền đánh vỡ cái này, không phải là có thể đi ra ngoài rồi sao.
Ngô Hiên thở dài, những người này hoàn toàn là đang đứng nói chuyện dư thừa. Nếu có thể phá hủy được, hắn đã phá hủy từ sớm rồi.
Mình chỉ có Hư Linh Thủ, có thể phá hủy cấm chế nhưng không phải cứ tùy tiện đánh một quyền là có thể phá hủy cấm chế được. Năng lực này chỉ dễ dàng khi tìm ra vị trí của hạch tâm và phá hủy được nó.
Những người kia không hiểu cũng bình thường, bí mật thật sự chỉ có hắn biết. Thật đáng tiếc, nguyện vọng của bọn họ lại rơi vào khoảng không.
Hắn trầm mặc, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ không thành nên cái hạch tâm này ở trên người của Phương trưởng lão!”
“Vị trí ta cảm giác được chính là ở đó, nhưng có phải ở trên người của Phương trưởng lão hay không thì không rõ lắm. Ít nhất là ở gần Phương trưởng lão…” Nói đến đây, Nguyệt Hinh Nhi cũng mặt mày ủ rũ, nàng không biết hiệu quả của cấm chế này là gì nhưng tuyệt đối là không yếu.
Cấm chế bác đại tinh thâm, nói không chừng thật sự ở trên người Phương trưởng lão ở đằng kia. Loại cấm chế này cũng không phải là không có, ưu điểm chính là không dễ bị phá hủy, khuyết điểm chính là người không thể rời khỏi cấm chế này.
Ưu điểm khá rõ ràng, nếu người không bị đánh ngã thì cấm chế này sẽ không bị phá hủy. Đó cũng không phải tuyệt đối, nếu có rất nhiều cường giả đánh đến, vẫn có thể phá đi. Thiếu sót rõ ràng nhất chính là không thể rời khỏi cấm chế.
Bình thường bày cấm chế này ra là để nhốt những người khác, nhưng bây giờ ngay cả người bố trí cấm chế cũng phải ở bên trong, đây không phải là tự chịu tội sao?
Đương nhiên cũng cần phải xem là cấm chế gì, thường thường loại cấm chế lấy người làm hạch tâm này đều là cấm chế rất kinh khủng.
Hạch tâm dò xét ra được nhưng lại không thể tiến lên phá huy, thật sự làm người ta cảm thấy chán nản. Bây giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, nếu để hắn tiến lên liều mạng với Phương trưởng lão chắc chắn là chưa kịp tới gần đã bị bắt giữ rồi. Năng lực của hai người chênh lệch quá lớn.
Trong lúc bọn họ nhanh chóng đi theo người trước mặt xông về phía trước, đột nhiên người trước mặt bất động, toàn bộ đều dừng lại ở phía trước, giống như bị thứ gì đó chặn lại.
Nhóm người Ngô Hiên còn chưa kịp suy đoán đây là tình huống gì, phía trước đã truyền đến tiếng kêu hoảng sợ: “Đây, đây là loại cấm chế giam cầm, chúng ta không ra được!”
Loại cấm chế giam cầm?
Nhóm người Ngô Hiên theo sát đi lên, quả nhiên ở phía trước nhìn thấy biên giới cấm chế, thì ra là một tầng ngăn cách trong suốt. Dùng mắt thường miễn cưỡng có thể nhìn thấy có một tầng ngăn cách ở đây, vẫn chưa tới lối ra đã bị chấm chế này ngăn ở chỗ này.
Đám người bọn họ đã bắt đầu thi triển võ kỹ đánh vào cấm chế, nhưng tất cả giống như đánh vào vách tường, chẳng những không phá được còn làm công kích của bọn họ bị bắn ngược lại.
Loại cấm chế này cũng không phải hiếm thấy, vấn đề chủ yếu là ở chỗ kiên cố. Bây giờ xem ra, cấm chế rất vững chắc. Ở đây có ít nhất hơn bảy trăm cường giả Hư Linh Kỳ. Dù sao cũng có một số Viễn Cổ Tộc đã phản bội đi theo Hoa Thanh Linh, cũng ít đi một nhóm người rồi.
Hơn bảy trăm cường giả Hư Linh Kỳ ở đây hoàn toàn bộc phát ra thực lực, toàn bộ đều đánh vào trên cấm chế, đánh điên cuồng, khu rừng rậm này đều bị đánh thành đất bằng, sóng khí kinh khủng một làn rồi lại một làn bắn ngược trở lại.
Mỗi một lần công kích lại có người hét lên một tiếng. Hơn bảy trăm cường giả Hư Linh Kỳ công kích, nhất định rất khủng bố. Hiệu quả võ kỹ đánh ra chính là sóng khí cuồn cuộn, làm mặt đất xung quanh đều bị hất lên, còn nổ thành cái hố sâu!
Nhưng không thể đánh thủng một lỗ hổng nào của cấm chế, không chút sứt mẻ, thậm chí một tia chấn động cũng không có. Ngược lại ở bên này ngã xuống một mảng lớn, phần lớn công kích đều bị bắn ngược trở về, đánh mình bay ra ngoài.
Mới được một hồi, nơi này đã trở thành một mảng hỗn độn, liên tục có người ngã xuống đất rên rỉ thống khổ. Có một phần nhỏ không công kích, vì đã nhìn thấy tấm gương trước, bọn họ công kích cũng không có tác dụng.
Chẳng trách Phương trưởng lão vô cùng yên tâm nói không ai có thể chạy thoát, bây giờ xem ra thật sự trốn không thoát, toàn bộ đều bị giam cầm ở trong này. Thiên Khải Đại lục ở bên kia quả nhiên rất cường đại, nắm trương tay những cấm chế vô cùng thần kỳ này!
Ngô Hiên đứng trước mặt cấm chế, không nói một lời duỗi tay về phía trước, một đoạn ngón tay xuyên qua không có một chút áp lực nào. Hắn lập tức thu hồi lại, không tiếp tục vươn ra nữa.
Tình huống này Nguyệt Hinh Nhi và Băng Vũ Tích đều nhìn thấy, nhìn Ngô Hiên cực kỳ khiếp sợ, cấm chế này không có bất kỳ tác dụng gì đối với hắn.
“Các ngươi đến thử xem đi.”
Ngô Hiên ra hiệu cho Băng Vũ Tích và Nguyệt Hinh Nhi thử một chút, kết quả như trong dự liệu, giống như chọc vào một bức tường không thể xuyên qua được.
Ngô Hiên còn đặc biệt giữ chặt tay của các nàng đưa ra ngoài, nhưng kết quả cũng giống y như đúc với tình huống rất lâu trước đây khi hắn ở Mật Cảnh Nguyệt Linh Tộc đi kêu Thái thượng trưởng lão tỉnh lại, cái cấm chế kia chỉ có hắn có thể xuyên qua, cho dù hắn kéo những người khác cũng không thể đi vào, chỉ có hắn có thể đi vào.
“Ngô Hiên, ngươi không phải là có thể phá hư cấm chế sao! Mau phá hủy cấm chế này đi, để cho chúng ta đi ra ngoài!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Ngươi đã phá hủy hai đạo cấm chế, cấm chế này chắc cũng không thành vấn đề đúng không!”
“Cầu xin ngươi, chúng ta không muốn chết ở đây, chúng ta muốn mang tin tức về trong tộc…”
Lập tức mọi người đều nhớ ra còn có Ngô Hiên, biểu hiện trước đó của Ngô Hiên làm cho người ta phải ghen tỵ, khiếp sợ. Bây giờ lại biến thành cọng cỏ cứu mạng bọn họ, nếu như có thể dùng một quyền đánh vỡ cái này, không phải là có thể đi ra ngoài rồi sao.
Ngô Hiên thở dài, những người này hoàn toàn là đang đứng nói chuyện dư thừa. Nếu có thể phá hủy được, hắn đã phá hủy từ sớm rồi.
Mình chỉ có Hư Linh Thủ, có thể phá hủy cấm chế nhưng không phải cứ tùy tiện đánh một quyền là có thể phá hủy cấm chế được. Năng lực này chỉ dễ dàng khi tìm ra vị trí của hạch tâm và phá hủy được nó.
Những người kia không hiểu cũng bình thường, bí mật thật sự chỉ có hắn biết. Thật đáng tiếc, nguyện vọng của bọn họ lại rơi vào khoảng không.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo