Tần Đình cười nhạt một tiếng, thần niệm vô cùng to lớn hiện ra, xông vào mi tâm Phương Trọng Minh, thăm dò vào thần hồn của hắn.
Thần hồn, xưa nay nơi bí mật nhất của tu sĩ.
Trong thần hồn, ẩn chứa ký ức từ nhỏ đến giờ của tu sĩ, cùng với cảm ngộ thế gian vạn vật, mà thần hồn cũng là mờ ảo hư vô nhất, rất khó nắm giữ.
Bất quá bây giờ Tần Đình đã là một tôn Thần Linh, mà hiện tại Phương Trọng Minh đã bị phế đi tu vi, chỉ là một phàm nhân.
Tần Đình tự nhiên có thể tuỳ tiện nắm giữ thần hồn Phương Trọng Minh vào trong tay.
Về phần sẽ tạo ra hậu quả thế nào, Phương Trọng Minh trực tiếp tử vong hay biến thành si ngốc hay là người chết sống lại, cũng không phải là sự tình Tần Đình quan tâm.
Mà trong thần hồn Phương Trọng Minh, chính là ký ức Phương Đạo Minh, theo khi còn nhỏ đến lúc bái nhập Huyền Dương Thần Tông, đến thời điểm được Huyền Dương Tử thu làm đệ tử, lại đến khi Huyền Dương Thần Tông bị diệt.
Từng mảnh vỡ kí ức, cũng như một Phương Trọng Minh chân thật sống lại hiện ra ở trước mặt Tần Đình.
Bất quá Tần Đình cũng không thèm để ý những thứ này, Phương Trọng Minh này trải qua như thế nào, tính cách như thế nào, nếu Phương Trọng Minh trước lúc bại vong, hắn còn có mấy phần hứng thú.
Thế nhưng bây giờ Phương Trọng Minh đã bị triệt để phế bỏ, Tần Đình thật sự không hứng thú tìm hiểu một kẻ thất bại.
Hắn chỉ quan tâm bí mật Phương Trọng Minh trở thành chúng thần chi sư!
Khuôn mặt Tần Đình không đổi sắc, nhàn nhạt quét qua thần hồn Phương Trọng Minh, bước từng bước đến từng mảnh vỡ thần hồn, muốn tìm ra bí mật kia.
Rốt cục, ở trong một mảnh vỡ thần hồn của Phương Trọng Minh, Tần Đình phát hiện một quang đoàn kỳ dị.
Mặc dù quang đoàn này hòa hợp cùng thần hồn Phương Trọng Minh, nhưng lại có vẻ cực kỳ không hợp nhau.
Như là hậu thiên đạt được.
Tần Đình nhắm hai mắt lại, trong lòng hơi động, thầm nghĩ xem ra đây chính là bí mật để Phương Trọng Minh có thể đột nhiên trở thành chúng thần chi sư.
Hắn đưa thần niệm vào bên trong đoàn quang đoàn này, bỗng nhiên, Tần Đình biến sắc, nổi lên mấy phần chấn động.
Cỗ ký ức này. . .
Cỗ ký ức này, có thể nói là mênh mông vô cùng! Cơ hồ là bao gồm thế giới vạn vật, thiên địa đại đạo, Thần Đạo, thiên đạo, tất cả đều có lý giải cùng nghiên cứu thật sâu.
Về phần thần thông pháp tắc càng không đáng kể.
Tần Đình thậm chí có thể cảm giác được, cỗ này ký ức bác học mênh mông này, còn ở phía trên mình rất xa!
Phải biết rằng, mặc dù hiện tại Tần Đình chỉ có hơn trăm tuổi, nhưng trong mộng cảnh Bỉ Ngạn Hoa lại luân hồi ngàn thế!
Bản thân Tần Đình vốn là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, lại thêm ngàn thế luân hồi làm rèn luyện, bây giờ đã là một khối thần ngọc toàn vẹn.
Vẻn vẹn là một đạo thần thông, lý giải của bản thân Tần Đình cũng phải thuộc về cấp độ đỉnh tiêm trong Thần Giới.
Muốn tiến thêm một bước, có thể nói là muôn vàn khó khăn.
Thế nhưng khi Tần Đình quan sát cỗ ký ức này ngắn ngủi mấy tức, cỗ ký ức này lý giải thần thông có thể nói còn cao hơn cả bản thân hắn.
Vẻn vẹn chỉ quan sát mấy tức thời gian, Tần Đình có thể cảm giác bản thân mình tăng thêm mấy phần cảm ngộ với thần thông!
Tần Đình nhắm hai mắt lại, vô cùng hiếu kỳ với chủ nhân đoạn ký ức này, rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Hắn đã từng luận đạo cùng mấy vị lão tổ Tần thị nhất tộc, mặc dù mấy vị lão tổ cũng có lý giải thật sâu với thần thông, thần đạo.
Bất quá Tần Đình vẫn cảm thấy mấy vị Thần Chủ kia cũng không thể bằng chủ nhân đoạn ký ức này!
Chẳng lẽ. . .
Trong mắt Tần Đình lóe lên vẻ hoảng sợ, chẳng lẽ chủ nhân cỗ ký ức này, là một vị Thần Tôn! ?
Chỉ có Thần Tôn, mới có thể có tri thức mênh mông như vậy, mới có khả năng lý giải thâm sâu với Thần Đạo như thế!
Bất quá, ký ức Thần Tôn xuất hiện. . .
Phải biết rằng, Thần Tôn chính là đại nhân vật đỉnh cấp Thần Giới, chỉ cần một lời nói đủ để quyết định sinh tử tồn vong của một giới.
Mỗi một vị Thần Tôn, đều có quyền thế vô cùng, có thể xưng là hóa thạch sống của Thần Giới.
Tần Đình nhắm hai mắt lại, xem ra thời kỳ viễn cổ có vị Thần Tôn nào đó gặp đại nạn, bị ép ve sầu thoát xác, thần hồn du đãng ở bên trong hàng rào hư không, muốn đoạt xá Phương Trọng Minh để trùng sinh!
Nghĩ tới đây, Tần Đình cũng không nhịn được có mấy phần ghen ghét khí vận của Phương Trọng Minh!
Xem ra hẳn là vị Thần Tôn này đã bị trọng thương, thần hồn tổn hao nhiều, gần như dập tắt, ở trong hư không lẩn trốn, muốn đoạt xá người khác trùng sinh.
Chẳng qua trải qua thời gian trường hà dài đằng đẵng, ý thức thần hồn vị Thần Tôn này đã bị ma diệt, triệt để yên diệt, nhưng hắn vẫn lưu lại được cảm ngộ đối với Thần Đạo, thần thông!
Dù không biết rõ nguyên nhân, nhưng Phương Trọng Minh lại chiếm được cái tiện nghi này!
Tần Đình có chút thở ra một hơi, lập tức cất tiếng cười to!
Cho dù Phương Trọng Minh gặp may mắn thì như thế nào?
Năng lực nghịch thiên này, đã thuộc về hắn! !
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo