Rốt cuộc ta đã đắc tội gì với ngươi!

Phương Trọng Minh nhìn chòng chọc vào Tần Đình, dù thế nào đi nữa hắn cũng không nghĩ ra vị Tần Tam công tử vì sao muốn chém tận giết tuyệt mình!

Hôm nay, cho dù chết hắn cũng muốn chết trong minh bạch!

Làm sao đắc tội với ta?

Tần Đình không khỏi nhịn không được cười lên, lập tức hắn lắc đầu, nói khẽ: "Ta vừa mới phi thăng Thần Giới không lâu, ngươi với ta vốn không quen biết, làm sao lại đắc tội đến ta?"

Phương Trọng Minh nghe vậy giận dữ!

Hắn giận dữ hét: "Vậy vì sao ngươi phải đối phó ta! Phế một thân tu vi của ta, giết đệ tử môn hạ của ta! ?"

Tần Đình thản nhiên nói: "Bất quá ta có mấy phần hứng thú với ngươi mà thôi."

Hứng thú?

Phương Trọng Minh ngẩn ngơ, có chút không rõ ràng nhìn Tần Đình.

Bởi vì có mấy phần hứng thú với ta, lại muốn diệt cả nhà ta?

Đây là cái đạo lí gì?

Tần Đình mỉm cười, hệ thống chính là bí mật lớn nhất của hắn, đương nhiên sẽ không nói ra chuyện này cho Phương Trọng Minh.

Hắn thản nhiên nói: "Ta nghe người ta nói, ngươi có hình ảnh thần sư, thần thông đạo pháp không gì không tinh, thậm chí nhay cả Thần Đạo ngươi cũng cực kỳ thấu hiểu, chỉ điểm không ít thiên kiêu, thậm chí còn có tôn Thần Linh bái ngươi làm thầy."

Phương Trọng Minh nghe vậy, thần sắc kiêu ngạo nói: "Đúng vậy!"

Năng lực này là kỳ thật để cho hắn kiêu ngạo nhất, cũng là tồn tại để cho hắn ỷ vào nhất, mặc dù bây giờ hắn bị phế, nhưng cỗ ký ức trong đầu kia vẫn tồn tại!

Mà Phương Trọng Minh cũng đang suy tư Tần Đình là có ý gì, chẳng lẽ muốn lợi dụng năng lực này của mình, bồi dưỡng cao thủ cho hắn?

Nghĩ tới đây, Phương Trọng Minh lại chợt nóng lòng sinh ra một cỗ hi vọng sống sót!

Mặc dù mình đã thành một tên phế nhân, thế nhưn miễn là còn sống, liền còn có hi vọng!

Tương lai chưa hẳn không có hi vọng lật bàn!

Mà bây giờ Phương Trọng Minh hận nhất, không phải là tên cầm đầu Tần Đình, ngược lại là sư tôn hắn, Huyền Dương Tử!

Người hắn hận nhất, mãi mãi cũng là người phản bội mình, cỗ hận ý này còn trên cả hận địch nhân!

Mà Huyền Dương Tử, chính là người đã quay lưng phản bội Phương Trọng Minh.

Tần Đình nhìn Phương Trọng Minh, trong nháy mắt minh bạch tâm tư hắn, trong lòng cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên nói: "Chắc hẳn lúc trước, ngươi cũng không có loại năng lực này, chỉ là một cái tu sĩ bình thường mà thôi."

"Cho nên ta rất hiếu kì, năng lực của ngươi, làm thế nào mà đạt dược? Trên người ngươi khẳng định có đại bí mật!"

Phương Trọng Minh nghe vậy, trong lòng run lên, cả trái tim cũng đập thình thịch.

Hắn đạt được cỗ ký ức kia, vẫn luôn là bí mật lớn nhất trong hắn, bây giờ bị Tần Đình nói ra, hắn hơi có cảm giác thất kinh.

Nhưng lập tức, Phương Trọng Minh phản ứng lại, không thể tin hỏi: "Chỉ là bởi vì ngươi hoài nghi trên người ta có bí mật, nên phế tu vi ta, giết môn hạ đệ tử của ta, diệt Huyền Dương Thần Tông ta? ?"

Tần Đình thản nhiên nói: "Không sai, ta đã cảm thấy hứng thú với bí mật trên người ngươi, tự nhiên muốn đưa ngươi bắt tới, xem thực hư thế nào."

Thần sắc Phương Trọng Minh điên cuồng, giận dữ hét: "Thế nhưng môn hạ đệ tử của ta có tội tình gì, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt! ?"

Tần Đình nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nếu bọn hắn đều là đệ tử của ngươi, tự nhiên là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không phải vậy, vạn nhất có mấy tên đó sinh ra oán hận với ta, cho dù bọn họ không có năng lực làm ra chuyện gì, ta cũng không thể dễ dàng để cho việc ngoài ý muốn phát sinh."

Dứt lời, Tần Đình cười ha ha: "Mà người chết, sẽ không oán hận, không phải sao?"

Phương Trọng Minh ngây dại, lẩm bẩm nói: "Bọn hắn đều là nhân vật thiên kiêu, có tư chất thành Thần. . . Là tương lai của Đông Huyền giới. . ."

Tần Đình cười lạnh một tiếng, trào phúng: "Nhân vật thiên kiêu? Tư chất thành Thần? Ở trong mắt ta, những tên đó cũng chỉ là sâu kiến mà thôi, coi như nói có thể thành Thần thì như thế nào, cũng chỉ là sâu kiến lớn hơn một chút mà thôi!"

"Về phần nói tương lai Đông Huyền giới cái gì, thật đúng là buồn cười, một cái thế giới cằn cối vắng vẻ mà thôi, chỉ cần ta muốn, hiện tại có thể hủy diệt toàn bộ Đông Huyền giới!"

Phương Trọng Minh nghe vậy, như khí cầu xì hơi, không có tinh thần khí.

Chỉ cảm thấy một sự bi ai nồng đậm.

Không sai, chỉ cần Tam công tử này muốn, Đông Huyền giới có thể bị hắn tiêu diệt, cũng không ai dám nói một câu. . .

Đây chính là đặc quyền của thế gia đại tộc, đây chính là năng lực của siêu cấp thế lực!

Mà bọn hắn xuất thân từ những tiểu thế lực, tiểu thế giới, cho dù thiên tư có cao hơn nữa, khí vận có cường thịnh hơn nữa thì cũng chỉ là quân cờ trong tay mấy tên quý nhân đại tộc mà thôi.

Phương Trọng Minh triệt để hết hy vọng, hắn cười ha hả không ngừng, trong mắt lại có nước mắt chảy xuống, thê thảm kêu lên: "Chỉ hận ta không sinh ở thế gia đại tộc, không phải vậy làm sao xuống tình cảnh này! ?"

Nhìn Phương Trọng Minh đã sụp đổ, Tần Đình cười nhạt một tiếng, ánh mắt yếu ớt.

"Hiện tại, để ta nhìn trong thần hồn ngươi rốt cuộc có cái bí mật gì!"

0.07241 sec| 2409.703 kb