Trong lòng Thịnh Trường Tuân kinh hãi, vị Huyền Thiên Thánh Tử này quả nhiên thâm bất khả trắc!
Loại cảm giác này hắn chỉ từng cảm nhận được qua hai người!
Người thứ nhất chính là Ngọc Tiêu Thánh Tử của Ngọc Tiêu Cung tại Trung Châu.
Ngọc Tiêu Cung chính là thánh địa Trung Châu, tuy nói Lâm Lang Tiên Cảnh mới là đệ nhất thánh địa Trung Châu, nhưng Lâm Lang Tiên Cảnh xưa nay làm việc khiêm tốn, cơ hồ không tham dự, quan hệ với các môn phái khác.
Cho nên, hiện tại thánh địa có thanh thế thịnh nhất ở Trung Châu, không phải Lâm Lang Tiên Cảnh, mà là Ngọc Tiêu Cung.
Ngọc Tiêu Thánh Tử Chư Tử Hằng chính là nhân vật lĩnh quân thế hệ tuổi trẻ ở Trung Châu.
Còn có Đại công tử Thiên Phủ.
Thiên Phủ cũng là một thánh địa ở Trung Châu, đi theo con đường tinh anh, môn hạ đệ tử thưa thớt, nhưng mỗi người đều là nhân kiệt.
Mà Đại công tử Thiên Phủ Trang Mộng Điệp, và Ngọc Tiêu Thánh Tử Chư Tử Hằng nổi danh.
Cũng là người nổi bật thế hệ tuổi trẻ ở Trung Châu.
Trong lòng Thịnh Trường Tuân thầm so sánh ba vị này một chút, phát hiện cả ba vị đều có khác biệt.
Ngọc Tiêu Thánh Tử, xưa nay kiếm ra phong mang, làm người cực kì cường thế, như là một bảo kiếm, thẳng tiến không lùi.
Đại công tử Thiên Phủ thì thanh tịnh thanh nhã, như là một thư sinh, nhưng trong lồng ngực ngàn câu vạn khe, nội tú tại tâm.
Mà vị Huyền Thiên Thánh Tử này nhìn qua thì nho nhã lễ độ, nhưng lại thâm bất khả trắc như biển lớn, cả người tự có một cỗ khí độ làm cho người ta chiết phục.
Thịnh Trường Tuân âm thầm chờ mong Dao Trì thịnh hội nhanh chóng bắt đầu, đến lúc đó tam đại thiên kiêu đều tề tụ sẽ là một tràng cảnh như nào!
Thật khiến người ta chờ mong.
Thịnh Trường Tuân cười một tiếng, hướng về phía Tần Đình nói: "Lần này ta đi sứ đến Huyền Thiên Tông, mục đích quan trọng nhất chính là mời Thánh Tử tham dự Dao Trì thịnh hội."
Dao Trì thịnh hội. . .
Con mắt Tần Đình nhíu lại.
Đông Hoang cũng có một Dao Trì đại hội, cũng là nơi mà các thế hệ trẻ tuổi ở khắp các phương tề tụ, nhưng Dao Trì đại hội của Đông Hoang chẳng qua là bắt chước Dao Trì thịnh hội của Trung Châu mà thôi.
Vãng lai chỉ là một chút hương vị nhiệt huyết cho các thiên tài Đông Hoang thể hiện.
Dao Trì thịnh hội chân chính chính là Dao Trì thịnh hội của Trung Châu.
Đây mới thực sự là một nơi mà anh tài thiên hạ hội tụ!
Từ Trung Châu, Đông Hoang, Tây Thổ, Bắc Vực đến Nam Cương, tất cả những người trẻ tuổi xuất sắc nhất đều sẽ được Dao Trì thịnh hội mời đến, tụ tập một đường, cùng nhau luận đạo!
Thiên kiêu ở nơi khác. . .
Trong mắt Tần Đình hiện ra một tia tinh quang, tuổi trẻ Đông Hoang đã không có ai là địch thủ, hắn đã yên lặng quá lâu rồi.
Tần Đình mỉm cười nói: "Đương nhiên ta muốn đi Dao Trì thịnh hội thưởng thức một phen."
Nhìn thấy Tần Đình nhận lời, Thịnh Trường Tuân cũng không ngạc nhiên chút nào.
Không ai có thể cự tuyệt lời mời của Dao Trì thịnh hội.
Trên thực tế, có thể được Dao Trì thịnh hội mời tới, cũng chính là một loại khẳng định của bản thân.
Được Dao Trì thịnh hội mời tới, không ai mà không phải thiên kiêu thanh danh tại ngoại.
Dao Trì thịnh hội vốn dĩ không hề tầm thường!
Thịnh Trường Tuân cười nói: "Thịnh sự Dao Trì thịnh hội như vậy, nếu không có Thánh Tử tham dự thì thực sự có một phần tiếc nuối."
Tần Đình mỉm cười, cùng Thịnh Trường Tuân hàn huyên vài câu.
Trong lòng hắn có chút cảm thán, bỗng nhiên có một loại dự cảm, chuyến đi đến Trung Châu này của mình không biết khi nào mới có thể trở về Đông Hoang. . .
Có điều ý nghĩ này cũng chỉ xuất hiện thoáng qua trong đầu Tần Đình, hắn cũng chẳng thèm để tâm.
Hắn cũng không phải người sẽ nhớ nhà. . .
Tần Đình mỉm cười ngồi vào vị trí, bên cạnh Thịnh Trường Tuân.
Sau khi Tần Đình ngồi vào vị trí, buổi tiệc hoan nghênh Thịnh Trường Tuân lúc này mới bắt đầu.
Vũ nữ nhảy múa, tiên âm nhạc đệm, rượu ngon món ngon, vui vẻ hòa thuận.
Thịnh Trường Tuân và Tần Đình cười đùa trò chuyện vài câu, hắn đối với vị Huyền Thiên Thánh Tử này rất hiếu kỳ.
Thế nhưng sau khi nói chuyện qua lại, cho dù là hắn cũng không thể không đối với Tần Đình có mấy phần bội phục.
Trong lúc nói chuyện với nhau, hắn phát hiện vị Huyền Thiên Thánh Tử này vô luận là tầm mắt hay là ăn nói đều cực kì bất phàm.
Huyền Thiên Thánh Tử tùy tiện nói ra một câu, liền có thể khiến hắn hơi có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Mà việc liên quan tới tu vi đạo pháp, vị Huyền Thiên Thánh Tử này cũng cực kì tinh thông.
Tùy tiện đưa ra lời bình về một loại thần thông, đến cả hắn cũng không thể không thừa nhận lời nói của Huyền Thiên Thánh Tử cực kì tinh diệu.
Vả lại, chỉ cần là Thần Thông, hơi suy nghĩ một chút cũng có thể cho ra phương án cải tiến.
Mà phương án cải tiến được Thịnh Trường Tuân trong lòng thôi diễn một phen, liền biết rõ sau khi trải qua cải tiến của Tần Đình, đạo thần thông sẽ trở nên càng thêm tinh diệu, cơ hồ không có một chút kẽ hở!
Thịnh Trường Tuân không khỏi hãi nhiên với phương diện thần thông này của Tần Đình.
Mới có hai mươi tuổi, Tần Đình đã đạt đến cấp Tông Sư rồi!
Thiếu niên Tông Sư!
Quả là đáng sợ!
Không ít cường giả, hoặc là nói đại đa số cường giả, mặc dù thần thông diễn hóa cực kì tinh diệu, uy lực cũng tu luyện cực kì cường đại.
Nhưng vô luận có sử dụng đồ vật tiền nhân từ đầu đến cuối không cách nào trở thành tiền nhân siêu việt.
Mà Tông Sư là căn cứ tiền nhân thần thông công pháp, khai thác thuộc về tuyệt học của mình!
Là Tông Sư, lớn thì nuốt mây nhả khói, nhỏ thì ẩn giới tàng hình, thăng thì bay vút lên vũ trụ, ẩn thì ẩn núp bên trong sóng lớn. Lấy đạo làm cơ, thần thông thiên biến vạn hóa, huy sái tùy tâm!
Mà Huyền Thiên Thánh Tử, hiện tại cũng đã là cảnh giới tông sư!
Thịnh Trường Tuân triệt để thu hồi thân phận tiền bối Trung Châu, xuất hiện một tia thận trọng, xem Huyền Thiên Thánh Tử như người ngang bằng địa vị với mình mà đối đãi.
Thậm chí, còn có mấy phần bội phục. . . .
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo