Người xưa nay một lòng bế quan tu luyện như chưởng giáo của Huyền Thiên Tông -Lăng Tiêu Chân Nhân lần này cũng đã xuất quan để tới đón tiếp Thịnh Trường Tuân.

Mặc dù Thịnh Trường Tuân chỉ là cường giả Thần Cung, nhưng Thịnh Trường Tuân đại biểu cho đệ nhất thánh địa Trung Châu, Lâm Lang Tiên Cảnh!

Cho nên vẫn cần chưởng giáo Huyền Thiên Tông tự mình đến đây nghênh đón.

Dù sao, Lâm Lang Tiên Cảnh không muốn vô duyên vô cớ đắc tội Huyền Thiên Tông, Huyền Thiên Tông cũng có mấy phần kiêng kị với Lâm Lang Tiên Cảnh thánh địa có thần linh che chở.

Lăng Tiêu Chân Nhân mặt mỉm cười, nói khẽ: "Thịnh trưởng lão lần này đến Huyền Thiên Tông ta, thật sự là rồng đến nhà tôm."

Thịnh Trường Tuân liền xưng không dám, hơi thi lễ với Lăng Tiêu Chân Nhân.

Trong mắt lại đánh giá vị chưởng giáo bình phong này của Huyền Thiên Tông.

Đã bỏ công đến Huyền Thiên Tông, Thịnh Trường Tuân đương nhiên cũng tìm hiểu qua một chút

Bây giờ thế cục nội bộ Huyền Thiên Tông có vài phần vi diệu.

Hơn phân nửa hoặc nói tuyệt đại đa số trưởng lão của Huyền Thiên Tông hoặc sáng hoặc tối đều đã đầu nhập vào Tần thị nhất tộc.

Có thể nói, Huyền Thiên Tông cơ hồ đã bị Tần thị nhất tộc từng bước xâm chiếm.

Nhưng người tưởng như không thể chịu đựng được loại tình huống này phát sinh là chưởng giáo, Lăng Tiêu Chân Nhân lại làm như không thấy, biết rõ mà vẫn bế quan tu luyện.

Không hỏi thế sự.

Cho nên Lăng Tiêu Chân Nhân cũng có chút khiến cho người ta lên án.

Có điều sau khi Huyền Thiên Tông bị Tần thị nhất tộc từng bước xâm chiếm, ngược lại thế lực nội bộ lại càng ổn định, là tốt hay là xấu, thật đúng là khó nói.

Nhưng mà những ý nghĩ này cũng chỉ ở trong lòng Thịnh Trường Tuân qua một lần mà thôi.

Sắc mặt Thịnh Trường Tuân như thường, dù Lăng Tiêu Chân Nhân thế nào cũng là một vị Hư Thần đại năng, đáng được tôn trọng.

Lăng Tiêu Chân Nhân dẫn Thịnh Trường Tuân vào đại điện, trong điện đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn, rượu ngon.

Mọi người ngồi vào vị trí, Thịnh Trường Tuân nhìn qua một chút.

Phát hiện đại tu sĩ Hóa Thần của Huyền Thiên Tông, Thái Thượng trưởng lão Ứng Hoàng lão tổ và nội các đại trưởng lão Tần Đế cũng không xuất hiện.

Nhưng điều này cũng là bình thường.

Đại tu sĩ Hóa Thần sớm đã siêu thoát khỏi thế gian, thứ bọn họ để ý chính là thành thần chi đạo.

Mấy tục vụ như này đương nhiên không cách nào kinh động được bọn họ.

Thịnh Trường Tuân bỗng nhiên chú ý tới một sự thật kỳ quái chính là mặc dù mọi người đã ngồi vào vị trí, yến hội vẫn chưa bắt đầu.

Thậm chí không có một người nào động đũa.

Trong lòng Thịnh Trường Tuân kỳ quái, thấp giọng hỏi một vị trưởng lão Huyền Thiên Tông bên canh.

Vị trưởng lão kia cười nói: "Thánh Tử chưa tới, chúng ta sao dám dùng bữa."

Sao dám dùng bữa. . .

Thịnh Trường Tuân cẩn thận thưởng thức hai chữ "Sao dám" này, trong lòng đối với uy thế của Huyền Thiên Thánh Tử tại Huyền Thiên Tông cũng có mấy phần hiểu rõ.

Một vị cường giả Thần Cung xử sự với Huyền Thiên Thánh Tử, vậy mà lại mang theo một tia kính sợ.

Thịnh Trường Tuân đối với vị Huyền Thiên Thánh Tử này cũng càng ngày càng hiếu kỳ . . .

Lúc này, Lăng Tiêu Chân Nhân bỗng nhiên cười nói: "Không biết Thịnh trưởng lão lần này đến Huyền Thiên Tông ta là có chuyện gì vậy?"

Thịnh Trường Tuân nghe thế, mỉm cười nói: "Lần này ta đến đây là vì mời Huyền Thiên Thánh Tử tiến về Trung Châu tham gia Dao Trì thịnh hội!"

Lời vừa nói ra liền khiến Lăng Tiêu Chân Nhân cũng có chút động dung, nói: "Dao Trì thịnh hội đã mở ra rồi sao?"

Thịnh Trường Tuân gật đầu mỉm cười, cười nói : "Dao Trì thịnh hội là nơi anh tài thiên hạ hội tụ, một đường luận đạo, thịnh sự như vậy đương nhiên không thể thiếu bậc thiên kiêu như Huyền Thiên Thánh Tử."

Các trưởng lão Huyền Thiên Tông trong đại điện cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

Bọn họ kiến thức rộng rãi, đương nhiên biết rõ Dao Trì thịnh hội ý vị như thế nào!

Tại Dao Trì thịnh hội trổ hết tài năng, đây mới thực sự là cách để danh chấn thiên hạ! Lưu danh sử sách, tiếng tăm truyền xa!

Lăng Tiêu Chân Nhân mỉm cười nói: "Ta đã phái người thông tri Thánh Tử, còn xin Thịnh trưởng lão chờ một lát."

Lời nói vừa dứt, từ ngoài điện đi vào một người trẻ tuổi.

Người này mặc tử sắc hoa bào, tựa như một tôn thần linh giáng lâm thế gian, có một cỗ khí độ đủ để cho người ta thần phục, cực kì bất phàm.

Chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng phảng phất có một loại phong vận không nên lời, phù hợp đạo luật, hợp tự nhiên, cho người ta một loại cảm giác huyền diệu dị thường.

Người nọ vừa xuất hiện, rất nhiều trưởng lão Huyền Thiên Tông bên trong đại điện, nhao nhao đứng dậy thi lễ nói:

"Tham kiến Thánh Tử!"

Thịnh Trường Tuân chính là trưởng lão Lâm Lang Tiên Cảnh, địa vị siêu nhiên, theo lý thuyết, đương nhiên không cần đứng dậy hành lễ.

Thế nhưng Thịnh Trường Tuân bị khí thế của Tần Đình chấn trụ, không tự chủ được cũng đứng dậy, hơi thi lễ, nói: "Lâm Lang Tiên Cảnh Thịnh Trường Tuân, bái kiến Huyền Thiên Thánh Tử!"

Tần Đình nhìn thấy Thịnh Trường Tuân, mỉm cười, nói khẽ: "Thịnh trưởng lão không cần đa lễ."

Thịnh Trường Tuân nhìn lại Tần Đình, quan sát tỉ mỉ không thôi Huyền Thiên Thánh Tử mà hắn rất hiếu kỳ.

Thế nhưng điều khiến tâm hắn kinh hãi chính là vị Huyền Thiên Thánh Tử này, cả người như trong sương mù, căn bản nhìn không thấu, ngược lại là tự mình còn có mấy phần cảm giác kinh hồn táng đảm.

Cái này sao có thể được!

Hắn chính là cường giả Thần Cung, lại nhìn không thấu một cường giả Thần Đài!

Ngược lại còn cảm nhận được trên người Huyền Thiên Thánh Tử có một cỗ cảm giác nguy hiểm như có như không!

Tần Đình phát giác Thịnh Trường Tuân dò xét mình, nhãn thần hướng phía Thịnh Trường Tuân, mỉm cười.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Trường Tuân chỉ cảm thấy vị Huyền Thiên Thánh Tử này có con mắt sâu như đáy vực, không thể thấy đáy, phảng phất toàn bộ linh hồn chính mình cũng bị hút vào bên trong!

Thịnh Trường Tuân tranh thủ thời gian dời ánh mắt, nếu cứ nhìn Huyền Thiên Thánh Tử như vậy, cặp mắt của hắn cứ có cảm giác nhói nhói. . .

Trong lòng hắn kinh hãi, chợt nhớ tới một câu.

Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ*!

(*Kẻ có danh trong thiên hạ quả nhiên không phải danh hão)

0.19768 sec| 2422.445 kb