“Đi qua U Tuyền, có thể tiến vào cõi âm không?”
Trần Thực nhìn vào dòng U Tuyền tựa như du long dưới ánh trăng kia, trong lòng khẽ động, mặc dù hắn đã từng tế luyện thanh kiếm này, nhưng cũng chỉ là vận dụng U Tuyền Du Long kiếm để thi triển một số kiếm chiêu đơn giản, thanh bảo kiếm này có chỗ đặc thù gì, hắn hoàn toàn không biết.
Hắn đang muốn men theo U Tuyền bước vào cõi âm, bỗng nhiên sương mù ập tới, ánh trăng phản chiếu trên thân kiếm biến mất, U Tuyền thông đến cõi âm cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Trong lòng Trần Thực khẽ động: “Thanh kiếm này dựa vào ánh trăng phản chiếu U Tuyền, hạn chế rất lớn, phải đến ban đêm mới có thể thi triển công dụng này. Đối với người khác mà nói, có lẽ là vô dụng, nhưng trong ngôi miếu nhỏ của ta cũng có ánh trăng!”
Bầu trời trong ngôi miếu nhỏ sau đầu hắn chính là bầu trời của tổ địa Hoa Hạ Thần Châu, không chỉ có ánh mặt trời, đợi đến đêm xuống ở tổ địa, còn có ánh trăng chiếu rọi đến.
Trần Thực ngày ngày tu hành, đều dựa vào ngôi miếu này để hấp thu nhật nguyệt tinh tam quang chính khí, tăng tiến tu vi thực lực.
Điều mấu chốt hơn chính là, cho dù tổ địa không phải là ban đêm, không phải là thời điểm trăng lên, hắn cũng có thể vận dụng công pháp hấp thu ánh trăng!
Nói cách khác, U Tuyền Du Long kiếm có thể luôn luôn bắn ra U Tuyền, hắn có thể tiến vào cõi âm bất cứ lúc nào!
Nghĩ là làm, hắn lập tức vận dụng thanh kiếm này, chỉ thấy trong ngôi miếu nhỏ có ánh trăng xuyên thấu đến, chiếu rọi lên U Tuyền Du Long kiếm, U Tuyền vừa biến mất lại một lần nữa xuất hiện, uốn lượn quanh co, mở ra một con đường thông đến cõi âm.
Trần Thực lập tức lội dòng suối lấp lánh ánh trăng, men theo dòng suối đi về phía cõi âm.
Dòng suối kia phản chiếu ánh trăng, vầng trăng dưới chân hắn vỡ vụn, rồi lại tụ hợp, rồi lại vỡ vụn, rồi lại tụ hợp.
Mặt hồ bốn phía mù sương, tiếng sóng, tiếng long ngâm, tất cả đều biến mất.
Trần Thực đến cõi âm, bước chân đặt xuống mặt biển phẳng lặng như gương, không một gợn sóng.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, trong nước có hình bóng phản chiếu của hắn, là một bộ xương khô mặc y phục.
Trên bầu trời có một con quạ đen vỗ cánh bay qua, kêu lên: “Nam Minh, Nam Minh! Nam kia không qua được, ngươi bước vô số bước! Nam Minh, Nam Minh! Oan hồn chìm nơi đây, thi cốt ngươi như núi!”
Con quạ đen kia mọc lông vũ nhưng trên người lại không có chút máu thịt nào, chỉ còn lại xương cốt, đầu là một cái đầu lâu người nhưng lại mọc ra mỏ chim.
Trần Thực nghe thấy lời của con quạ đen kia, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy ngoài hài cốt của mình ra, dưới mặt nước còn có vô số khuôn mặt, đang ngửa đầu, trừng mắt nhìn hắn.
Đây là những quỷ hồn trong biển Nam Minh.
Theo lời con quạ đen đầu người kia, những quỷ hồn ở đây đi lại trên biển Nam Minh, vĩnh viễn không đi đến cuối cùng, cho nên không đi nữa, chìm xuống nước.
“Vậy thì dưới đáy nước còn có…”
Ánh mắt Trần Thực lướt qua những khuôn mặt của quỷ hồn, mơ hồ nhìn thấy phía dưới Nam Minh, là từng ngọn núi trắng xóa chất đầy xương cốt!
Tim hắn đập thình thịch.
Lúc này, hắn phát hiện hai chân mình đang chìm xuống nước, vội vàng bước về phía trước.
Hắn bước đi trên mặt nước, chỉ cần dừng lại, thân thể sẽ từ từ chìm xuống.
Nam Minh, hẳn là cảnh tượng hùng vĩ do Đại Nam hồ ở dương gian hình thành tại cõi âm.
Đại Nam hồ ở dương gian, rộng hàng trăm dặm, giống như biển cả ở trong đất liền, nhưng ở cõi âm, lại trở nên mênh mông vô bờ bến, không nhìn thấy điểm cuối.
Con quạ đen kia bay tới bay lui trên đầu Trần Thực, dường như đang chờ hắn kiệt sức, ngã xuống biển Nam Minh.
“Con quạ đen xấu xa này đang chờ ta chết.”
Trần Thực thầm cười trong lòng, “Nhưng nó làm sao biết được, ta có thể trở về dương gian bất cứ lúc nào… Chờ đã!”
Thân thể hắn khẽ run lên, U Tuyền Du Long kiếm có thể mở ra cõi âm, để thân thể hắn tiến vào cõi âm. Nhưng mà, U Tuyền Du Long kiếm, có thể mở ra dương gian hay không?
Hắn vội vàng thúc giục ngôi miếu nhỏ, dùng ánh mặt trời trong miếu chiếu rọi lên Du Long kiếm, Du Long kiếm chỉ phản chiếu ánh mặt trời, không có chút dị thường nào.
Trần Thực lại dùng ánh trăng trong miếu chiếu rọi lên thanh kiếm này, Du Long kiếm ở cõi âm bị ánh trăng chiếu rọi, không có chút phản ứng nào.
“Nguy rồi, nguy rồi! Rõ ràng thanh kiếm này có thể hóa thành vật khổng lồ hình rồng, có thể tự do xuyên qua hai giới âm dương, giao chiến với đám cao thủ kia, tại sao bây giờ lại không được?”
Trần Thực thử đi thử lại nhiều lần, U Tuyền Du Long kiếm vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Hắn mải mê thử nghiệm, quên mất việc di chuyển, hai chân đã chìm xuống mặt biển, ngập đến eo.
Trần Thực vội vàng nhấc chân bước về phía trước, lập tức lại đứng trên mặt biển.
Hắn xác định một hướng, tăng tốc bay về phía trước.
Biển Nam Minh vô cùng rộng lớn, mênh mông vô tận, mặt biển phẳng lặng, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Trần Thực đi rất lâu, đột nhiên nhìn thấy phía trước có bóng người, trong lòng hắn mừng rỡ, vội vàng đuổi theo.
“Huynh đài, chờ ta với! Huynh đài…”
Hắn đuổi đến nơi, mới thấy người đang đi trên mặt biển kia không phải là người, mà là một vong hồn.
Đó là một lão già tiều tụy như gỗ mục, hai mắt vô thần đi về phía trước, thần sắc đờ đẫn, chác đã đi trên mặt biển này không biết bao lâu rồi.
“Lão văn…”
Trần Thực vừa nói ra lời này, vong hồn lão giả kia như đột nhiên mất đi tất cả hy vọng, thở dài một tiếng, chậm rãi chìm xuống biển Nam Minh.
Trần Thực định thần lại, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn gặp càng nhiều người đang di chuyển, loạng choạng đi trên mặt biển, liên tục có người chìm xuống biển, trở thành một trong những khuôn mặt ngước nhìn trên mặt biển.
Xương cốt của bọn họ thì chìm xuống đáy biển, trở thành một phần của núi xương trắng dưới đáy biển.
Trần Thực nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy bi thương.
Đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện, chiếm cứ tâm trí hắn.
“Thạch Cơ, ngươi có thể hấp thu núi xương trắng dưới đáy biển này không?” Trần Thực đánh thức Thạch Cơ nương nương trên Thần Đàn của ngôi miếu nhỏ, hỏi.
Bởi vì Thạch Cơ nương nương mọc ra tứ chi nhỏ bé, cần rất nhiều ma khí hoặc xương trắng để tu luyện, khôi phục thân thể. Những ngày này Trần Thực vẫn luôn ở nhà, Niếp Niếp lại luôn bám dính lấy Trần Thực, khiến nàng không dám lộ diện, cho nên chỉ có thể ngủ say dưỡng sức. Lúc này bị Trần Thực đánh thức, nàng còn không biết mình đang ở đâu, đợi đến khi nhìn rõ xung quanh, kinh ngạc nói: “Thượng sứ, ngươi chết rồi sao? Ai làm việc thiện giết ngươi vậy?”
“Ngươi mới chết!”
Trần Thực bực bội nói: “Mau nhìn xem, ngươi có thể hấp thu núi xương trắng trong biển này không?”
Thạch Cơ nương nương bước ra khỏi ngôi miếu nhỏ, đi tới cửa miếu, nhìn xuống phía dưới Nam Minh, trong lòng khẽ động, thả người nhảy xuống ngôi miếu nhỏ, đứng trên mặt nước.
Thân thể nàng nhỏ bé như chân kiến, nhưng cái đầu lại to lớn, có chu vi hơn một trượng, tỷ lệ lớn nhỏ kỳ lạ, nhưng lại đứng rất vững, cúi đầu nhìn chăm chú cảnh tượng dưới mặt nước.
“Nương nương, cẩn thận đừng để gãy cổ.” Trần Thực lo lắng nhắc nhở.
“Thượng sứ yên tâm, thân thể mới mọc ra của ta tuy nhỏ bé nhưng cũng là thân thể Ma Thần, trên thế gian này không mấy kẻ có thể làm ta bị thương.”
Thạch Cơ nương nương cười nói: “Làm sao có thể cúi đầu xuống mà gãy cổ được? Núi xương trắng dưới mặt nước này, thượng sứ có biết lai lịch không?”
Trần Thực nói: “Quá nửa chỉ là ảo ảnh. Ngươi xem, dưới mặt nước cũng có bóng của ta, bóng của ta chính là một bộ xương khô.”
Thạch Cơ nương nương cười khanh khách: “Thượng sứ, kiến thức của ngươi vẫn còn nông cạn lắm. Đây là Nam Minh, là biển U Minh, dưới nước không thể hiện ra thân thể, chỉ có thể hiện ra cảnh tượng sau khi chết. Sau khi ngươi chết, chẳng phải là một bộ xương khô sao?”
Nàng là loại người hơi chút đắc thế là kiêu căng, hơi gặp chút trắc trở là sợ hãi, lúc này lại có chút đắc ý, nói năng không khỏi càn rỡ thêm vài phần: “Ví dụ như thượng sứ, sau khi ngươi chết, được chôn trong đất, qua vài năm máu thịt đều tan biến, chỉ còn lại xương cốt. Ở dương gian, xương cốt của ngươi ngâm nước dưới lòng đất, nhưng ở cõi âm, xương cốt của ngươi sẽ rơi xuống đáy biển Minh Hải, cùng với những xương khô ở gần đó chất đống thành núi. Nam Minh, chính là Đại Nam hồ ở dương gian!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo