Tiểu quỷ rời đi, Trần Thực thừa dịp trời còn chưa sáng, tĩnh tâm ngưng thần, cẩn thận cảm thụ Nguyên Anh.
Nguyên Anh cảnh chia làm năm giai đoạn: đại dược, Hoàng Nha, Anh Thành, Xuất Khiếu và Đại Thành. Trần Thực vừa bước vào Kim Đan cảnh, Kim Đan đã không ngừng thất phản bát biến cửu hoàn, bồi bổ ngược lại bản thân, thai nghén ra đại dược trong cơ thể.
Căn cơ của hắn cực kỳ vững chắc, khí huyết dồi dào, không cần như những tu sĩ khác phải luyện ngoại đan làm đại dược để phụ trợ đột phá.
Hơn nữa Thiên Môn của hắn đã sớm mở ra, đối với hắn mà nói, Xuất Khiếu cũng là chuyện nước chảy thành sông.
Lần này tu thành Nguyên Anh, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi hắn đã vượt qua Đại Dược, Hoàng Nha, trực tiếp tiến vào giai đoạn Anh Thành, Xuất Khiếu!
Hắn chỉ còn thiếu mỗi việc ôn dưỡng Nguyên Anh, để Nguyên Anh sớm ngày Đại Thành mà thôi.
Chờ đến khi Nguyên Anh tu luyện cao tới một thước thì chính là Nguyên Anh Đại Thành, lúc đó có thể bắt đầu xung kích Hóa Thần cảnh.
Trần Thực vận chuyển luyện tập Nguyên Anh.
Từ góc nhìn của Nguyên Anh, khi Bát Môn Kim Khuyết vận chuyển, trong cơ thể Trần Thực, Nguyên Anh bay lên từ xương cụt, lao vút lên cao, xuyên qua từng tầng trời một, gọi là Tam Thập Tam Trọng Thiên, nhưng kỳ thực chỉ là bay qua ba mươi ba đốt sống lưng mà thôi.
Nhưng trong tầm mắt của Nguyên Anh, Tam Thập Tam Trọng Thiên lại thật sự tồn tại, mây mù mờ ảo , chẳng qua bên trong có rất nhiều thứ ô uế.
Bay lên đến sau gáy thì giống như tiến vào Thiên Cung.
Nguyên Anh bay đến đỉnh đầu, chỉ thấy xương sọ giống như Đại La Thiên, trên Đại La Thiên tinh tú trải rộng, ngân hà vờn quanh, vô cùng tráng lệ.
Mà ở trung tâm ngân hà chính là nơi Thiên Môn tọa lạc, một cánh cổng sừng sững đứng đó, bên trong cánh cổng ánh sao xoay tròn vận chuyển, vô cùng thần bí.
Bước qua cánh cổng này là có thể Xuất Khiếu.
Sau khi Xuất Khiếu, Nguyên Anh vận hành theo Đại Chu Thiên, có Kim Khuyết chi môn dựng sừng sững ở bát cực của trời đất, bên trong cửa kim quang lượn lờ, ngưng tụ thành quả cầu.
Còn nếu Nguyên Anh du ngoạn trong cơ thể, từ đan điền bay lên, nhỏ bé như một mầm non màu vàng, bay lên từ trong cơ thể, đi qua tim, gan, lá lách, phổi, thận, giống như bay qua Ngũ Nhạc đại sơn, hùng vĩ tráng lệ.
Quá trình bay lên chính là đi qua Giáng Cung (tim), đi qua Kim Phủ (phổi), tiến vào Thập Nhị Trọng Lâu (cuống họng), đi thẳng đến Dao Trì (khoang miệng), vượt qua Thần Kiều (đầu lưỡi chạm vào hàm ếch), tiến vào Thiên Uyên (xoang mũi), bay lên chỗ mặt trời mặt trăng (hai mắt), tiến vào Thiên Đình (trán), bay vào Đại La Thiên (đỉnh đầu). Nếu lúc vượt qua Thần Kiều mà há miệng ra thì có thể phun ra ánh sáng trắng.
Vận chuyển đến xoang mũi, lúc tiến vào Thiên Uyên có thể dùng mũi phun ra nhị khí .
Luyện đến hai mắt thì có thể bắn ra hai tia sáng từ mắt, xa đến mấy chục trượng!
Nguyên Anh của Trần Thực bay lên Đại La Thiên, phi thăng Xuất Khiếu, đi ra ngoài cơ thể, hắn cảm thấy bên ngoài mình như có thêm một bản thân nữa, cứ như có thêm một thân thể.
Kim Đan cũng có tầm nhìn, nhưng Kim Đan nhìn đồ vật không rõ ràng, hết sức mơ hồ, giống như nhìn đồ vật dưới ánh trăng, tuy rằng có thể nhìn thấy nhưng không rõ nét.
Còn Nguyên Anh lại giống như có thêm một tầm nhìn hình cầu, có thể nhìn thấy trước sau, trên dưới, trái phải, vô cùng kỳ lạ, cho dù ban đêm nhìn đồ vật cũng cực kỳ rõ ràng.
Kỳ lạ hơn nữa là hắn có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng của mình!
Nguyên Anh đưa tay ra, vậy mà lại xuyên qua cơ thể hắn, không bị quần áo, da thịt ngăn cản, chạm vào lục phủ ngũ tạng của mình, dường như có thể lấy ra tất cả mọi thứ trong bụng mà quần áo da thịt vẫn không hề bị rách!
Thậm chí Nguyên Anh có thể lấy ra não óc của một người mà không cần chạm vào đầu!
“Nguyên nhân tạo thành công năng kỳ lạ này là do Nguyên Anh đang ở trong hư không chứ không phải ở thế giới hiện thực.” Trần Thực thầm nghĩ.
Từ điểm này cũng có thể thấy được Nguyên Anh vô cùng nguy hiểm, nhất là tu sĩ Nguyên Anh cảnh tu luyện đến giai đoạn Xuất Khiếu, giết người đoạt mạng dễ như lấy đồ trong túi!
Trước đây Trần Thực đã từng tiêu diệt rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh cảnh, cũng không cảm thấy Nguyên Anh cảnh có gì đáng sợ.
Đến khi bản thân tu luyện đến Nguyên Anh cảnh, hắn mới cảm thấy những lần giao đấu với cao thủ Nguyên Anh cảnh trước kia, mình đã sớm bố trí phù lục dẫn tới sấm sét và cuồng phong, hoặc là dùng gia súc đang mang thai để ám toán tu sĩ Nguyên Anh, đúng là vô cùng chính xác.
Nếu như không có sấm sét cuồng phong, không có gia súc sắp sinh, để tu sĩ Nguyên Anh cảnh tùy ý ra tay, chắc chắn hắn sẽ chết rất nhanh!
“Ta đã tu thành Nguyên Anh, cũng phải cẩn thận phụ nữ mang thai, gia súc sắp sinh, cùng với thời tiết mưa to gió lớn, còn có phù lục liên quan đến sấm sét cuồng phong của những tu sĩ khác.” Hắn thầm nghĩ.
Bản thân hắn chính là một chuyên gia trong việc ám toán người khác, nếu như bị ám toán chết dưới mấy thứ này, xuống cõi âm chắc chắn sẽ bị những tu sĩ Nguyên Anh cảnh chết trong tay hắn cười nhạo.
—— Đương nhiên, hồn phách của những tu sĩ đó đã bị yêu ma trong thức hải của hắn ăn sạch rồi, chẳng qua hắn không biết mà thôi.
Nguyên Anh còn có rất nhiều tác dụng khác, nhưng trời đã sáng, Hồ Phỉ Phỉ dậy làm điểm tâm nên Trần Thực không tiếp tục nghiên cứu nữa.
Hắn thắp hương cho Vô Vọng thương, cầm cây binh khí này lên, gọi Hắc Oa tới, lấy ra một ít ngân phiếu nhét vào tay Hồ Phỉ Phỉ, nói: “Ta ra ngoài vài ngày, nếu Phỉ Phỉ tỷ mang theo Niếp Niếp không tiện thì có thể đến chỗ Hồ thúc thúc. Sau khi ta về sẽ đến đón các ngươi.”
Hồ Phỉ Phỉ dắt tay Niếp Niếp, tiễn hắn đến cửa thôn, hỏi: “Khi nào thì về?”
“Vẫn chưa xác định. Các ngươi về đi thôi.”
Trần Thực vẫy tay tạm biệt, sau khi thắp hương cho mẹ nuôi và Chu tú tài, hắn đến Cương Tử thôn.
Mấy ngày trước hắn đã đưa bản đồ địa lý cõi âm của Phán Quan Long Tu bút cho Sa bà bà, chắc hẳn Sa bà bà đã đối chiếu địa lý âm dương hai giới, suy tính ra vị trí đại khái của Long Tu bút ở dương gian rồi.
“Vị trí địa lý tương ứng với vật này hẳn là ở vùng Huyền Nham đảo.”
Sa bà bà tế ra bản đồ địa lý của chín khu vực cõi âm, trải rộng trên mặt đất, chất giấy biến mất, chỉ còn lại sông núi biển hồ của cõi âm.
Bà lại lấy ra bản đồ Tây Ngưu Tân Châu, chồng lên trên, chỉ vào vị trí trùng điệp Tây Ngưu Tân Châu.
Nơi này có năm cái hồ lớn như biển, gọi là Ngũ Đại Hồ.
Hướng Sa bà bà chỉ chính là phía nam của Nam Hồ, gọi là Huyền Nham đảo (Nguyên mẫu là Cleveland).
Trần Thực đối chiếu bản đồ địa lý, xác định rõ lộ trình, ghi nhớ trong lòng, nói: “Bà bà, lần này con còn cần đi vào cõi âm. Không có bà bà giúp đỡ thì không làm được.”
Tuy rằng Hắc Oa có thể tự do ra vào hai giới âm dương, nhưng nếu mang theo Trần Thực thì thân thể của Trần Thực phải ở lại dương gian.
Sa bà bà từng mở đàn làm phép, mang theo Hồ Tiểu Lượng và Thanh Dương, chân thân tiến vào cõi âm tìm Trần Dần Đô, sau đó gặp nạn, may mà được Hắc Oa cứu giúp mới thoát chết. Lúc đó Trần Thực cũng có mặt, biết rõ chuyện này.
Về mặt vận dụng pháp thuật, Sa bà bà còn lợi hại hơn Hắc Oa.
Sa bà bà khó xử nói: “Tiểu Thập, nói thật với con, mấy ngày nay ta ốm yếu, đã lâu không làm ăn, không mở hàng được, nợ một đống. Ta còn định nghỉ ngơi vài ngày, kiếm chút tiền trả nợ…”
Bà có cuộc sống của riêng mình, nhưng vì nhận lời nhờ vả của Trần Dần Đô nên phải bảo vệ sự an toàn của Trần Thực.
Mỗi lần Trần Thực chạy đông chạy tây, bà cũng phải chạy theo, chút tiền tích góp đã tiêu hết sạch rồi.
Trần Thực cười nói: “Bà bà cần bao nhiêu? Con đưa bà là được. Chúng ta đều là người của Thiên Đình, sau này nếu bà bà cần dùng tiền cứ việc đến tìm con.”
Hắn lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng, nói: “Đủ không?”
Sa bà bà cười híp mắt, liên tục nói: “Đủ rồi, đủ rồi! Cả đời ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.”
Lời này của bà không phải nói dối.
Tu hành vốn là một cái hố không đáy, tu luyện hàng ngày, mua đan dược, mua thịt linh thú, mua tài liệu luyện bảo đều phải dùng tiền. Tu luyện đến cảnh giới cao thâm còn cần mua núi, xây dựng động thiên phúc địa, đó là một khoản tiền khổng lồ.
Tu sĩ bình thường trên người có một trăm lượng bạc đã coi như là giàu có.
Từ xưa quyền lực và tiền tài luôn đi đôi với nhau, nếu tu sĩ muốn tiến bộ thường phải vào làm quan hoặc gia nhập gia tộc lám tiền nhiều của, như thế mới có tài nguyên tu luyện đến cảnh giới tiếp theo.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo