Giọng nói trầm thấp kia hưng phấn: “Ta bị phụ thân nhốt quá lâu rồi, ta nhịn không được… Cha, con sai rồi, con không dám nữa, đừng đánh con! Đừng nhốt con lại nữa… Khoan đã, thì ra là bùa chú mà cha để lại, hù chết con! Nương nương!”
Bóng người cao lớn sau lưng Lý Hiếu Chính thu hồi móng vuốt, móng vuốt sắc bén dần dần biến thành bàn tay người.
Thi thể Lý Hiếu Chính ngã xuống đất.
Trên đất hoang tàn của miếu Thạch Cơ nương nương xuất hiện thêm một nam tử trẻ tuổi dáng người cao lớn, nhìn như hai mươi tuổi, tướng mạo khôi ngô, có phần giống Trần Dần Đô lúc trẻ.
Nhưng trên người hắn lại có một loại tà khí khó tả, quan sát mọi người như đang quan sát thức ăn của mình.
Mã Quang Thao ngẩng đầu, nhìn thấy nam tử trẻ tuổi này, gương mặt lộ vẻ kinh hãi, la lên thất thanh: “Trần Đường!”
Hắn vừa dứt lời, thân thể đã bị xuyên thủng, bỏ mạng tại chỗ.
“Trần Đường?” Nam tử trẻ tuổi mỉm cười, nói: “Ngươi nói đến đứa em trai vô dụng của ta sao? Ta không phải Trần Đường, ta là Trần Vũ. Người khác gọi ta là tạo vật Tiểu Ngũ.”
Từ Trường Sinh run rẩy cầm lấy đuôi chuột bạch, điểm lên đầu mình, lập tức rơi vào giấc ngủ say.
Nguyên Thần của hắn cưỡi mây đạp gió, càng bay càng cao, càng ngày càng mạnh, đưa tay chụp về phía nam tử trẻ tuổi giống Trần Đường kia!
Vân Mộng đại pháp!
Loại công pháp này có thể tạo ra giấc mơ, hình thành lĩnh vực trong mơ, khiến cho bản thân trở nên vô cùng cường đại trong mơ, thậm chí có thể ảnh hưởng đến hiện thực, thay đổi hiện thực!
Thân thể nam tử trẻ tuổi kia bỗng nhiên to lớn, cổ và nửa người trên càng lúc càng dài, mọc ra vảy xanh, giống như một con Thanh Long chui ra từ trong lớp áo, nhưng con Thanh Long này lại có vẻ ngoài dữ tợn đáng sợ, hai móng vuốt trước tóm lấy Nguyên Thần của Từ Trường Sinh, vận sức xé rách!
Từ Trường Sinh kêu lên thảm thiết, chết ngay tại chỗ!
Hồng Lục nhị lão, Trương Văn Thúc, Nghiêm Tế Thế thấy thế đều kinh hãi muốn chết, bỗng nhiên tất cả cùng kêu lên một tiếng, liều mạng đè nén thương thế, bỏ chạy tứ tán.
Địch Quốc Chính hô lớn: “Chia nhau chạy!”
Hắn vừa dứt lời, đầu đã bay lên.
Cái đầu của hắn xoay tròn trên không trung, nhìn thấy tạo vật Tiểu Ngũ lướt qua bên cạnh, ngay sau đó Thôi Vân Sơn bị móng vuốt sắc bén đâm thủng tim, mi tâm của Cao Minh bị bắn thủng, cổ của Phí Thê Thê bị vặn gãy, đầu của Tưởng Bình Vân bị đánh vào trong bụng…
Cái đầu của hắn rơi xuống đất, tầm mắt chìm vào bóng tối.
Một lúc sau, trên nền đất hoang tàn của miếu Thạch Cơ nương nương, hơn mười thi thể trôi nổi trên không trung, giống như chim Bá Lao phơi nắng dự trữ thức ăn.
Mà dưới những thi thể này, vang lên tiếng thì thầm.
“Cha nhốt con lâu như vậy, chẳng qua là vì con phạm phải một chút sai lầm nhỏ nhặt, chẳng qua là ăn vụng mấy người thôi mà? Đúng là lòng dạ hẹp hòi.”
“… Mỗi lần bắt được con là đánh, lần này còn nhốt con vào trong căn phòng tối đen… Không bằng, giết cha luôn đi! Giết cha, trả thù cho những lần bị đánh đập và giam cầm!”
“Khà khà, giết cha rồi, sẽ không còn ai quản được ta nữa! Nhân tiện giết luôn cả đứa em trai Trần Đường kia nữa!”
Đại Minh bảo thuyền chạy trên sông Đức Giang, tiến vào trong lòng núi, mà trên mặt sông, trong rừng rậm hai bên bờ, còn có hơn mười bóng người đang phi nước đại, đuổi theo bảo thuyền thời đại Chân Vương này.
Nhưng bọn họ nhìn thấy bảo thuyền kia tiến vào trong lòng núi, ngọn núi lớn đột nhiên khép lại, chặn đứng dòng sông Đức Giang.
Hơn mười bóng người kia đều dừng lại, khoanh chân ngồi xuống, lỗ tai bỗng nhiên trở nên to lớn, dựng đứng trong gió, nghiêng tai về phía ngọn núi, lắng nghe động tĩnh.
Những Thiên Thính sứ đồ này, bởi vì Trần Thực nói năng ngông cuồng, bọn họ đến đây chính là vì nghe lén Trần Thực.
Mà trong bảo thuyền, Trần Thực và Lý Thiên Thanh liều mạng chạy, dải lụa buộc tóc của hai người bị gió thổi bay phấp phới, sợ bị đám người Lý Hiếu Chính đuổi kịp.
Chỉ có điều, bọn họ chạy nhanh như vậy nhưng vẫn không thể nào chạy kịp Hắc Oa, trong lòng hai người đều thầm mắng: “Đồ không có nghĩa khí!”
Chờ đến khi hai người chạy đến boong thuyền, mới phát hiện con chó đã dừng lại trên sàn thuyền, không chạy nữa.
Bé gái mặc yếm đỏ ngồi trên lưng chó, hai tay nắm chặt lấy tai chó, sợ bị rơi xuống.
Trần Thực và Lý Thiên Thanh suýt chút nữa thì đụng phải con chó, vội vàng dừng bước.
Chỉ thấy Đại Minh bảo thuyền đang chạy trong bóng tối, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Trần Thực trợn to hai mắt, cố gắng nhìn rõ ràng cảnh vật xung quanh, bỗng nhiên Lý Thiên Thanh phát động Thần Đàn, thần quang tỏa ra, nhưng ánh sáng không chiếu được xa.
Thần Thai của Lý Thiên Thanh ngồi trong Thần Đàn, há miệng phun ra Kim Đan, lập tức sáng hơn gấp mười lần.
Trần Thực có phần hâm mộ, tuy rằng hắn có thể bắt một ít linh thể, Thần tướng hoặc là Tà vật để làm Thần Thai nhưng lại không cách nào giống như Thần Thai chân chính, có thể dễ dàng phun ra Kim Đan.
Dưới ánh sáng của Kim Đan, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Lúc này, Đại Minh bảo thuyền đang chở bọn họ chạy trên một dòng sông ngầm, trên đỉnh đầu và hai bên là vách đá đen kịt.
Phía sau thuyền có tiếng vang ầm ầm, Lý Thiên Thanh vội vàng tế Kim Đan chiếu sáng về phía sau, chỉ thấy vách đá phía sau đang không ngừng khép lại!
Bảo thuyền chạy được bao xa, vách đá liền khép lại bấy nhiêu!
Trong lòng hai người lạnh lẽo, tuy bọn họ có thể đạp sóng bước đi, nhưng đạp sóng tiêu hao rất lớn, hơn nữa tốc độ của bảo thuyền gần như tương đương với tốc độ đạp sóng của bọn họ.
Nếu như đám người Lý Hiếu Chính đuổi theo…
Trần Thực nói: “Ta đã đáp ứng Lý Tuần phủ là sẽ phá giải lĩnh vực của thuyền đá, ta đã phá giải, hắn hứa là ta có thể lấy đi bất kỳ bảo vật nào trên thuyền, cho nên ta mới lấy thủ cấp của Thạch Cơ.”
Hắn chớp chớp mắt, nói với Lý Thiên Thanh: “Bởi vậy, ta cũng không nuốt lời, Tuần phủ đại nhân không có lý do gì để giết ta, đúng không?”
Lý Thiên Thanh lắc đầu, nói: “Ngươi không nuốt lời, nhưng Tuần phủ đại nhân có thể nuốt lời. Cho dù Tuần phủ đại nhân không nuốt lời thì những cao thủ của mười ba thế gia kia cũng có thể nuốt lời.”
Trần Thực ủ rũ, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng lấy tất cả hương của mình ra, cùng nhau đốt lên, bỏ vào trong miếu nhỏ, cắm vào lư hương.
Lý Thiên Thanh thấy thế, cũng lấy tất cả hương trên người mình ra đốt lên, đưa cho Trần Thực.
Hắn vốn không có thói quen này, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện ở Càn Dương sơn như vậy, mỗi khi ra ngoài nhất định phải mang theo hương.
Trần Thực cắm hương xong, hai thiếu niên lẩm bẩm, cầu mong thủ cấp của Thạch Cơ nhanh chóng tỉnh lại, giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Bọn họ cầu nguyện một hồi lâu, nhưng thủ cấp của Thạch Cơ vẫn không có động tĩnh gì.
Trần Thực lại thi triển Tam Quang Chính Khí quyết, muốn tế thủ cấp của Thạch Cơ lên, nhưng chênh lệch quá lớn, căn bản không thể tế lên được.
Hai người một chó đều tuyệt vọng.
Bé gái mặc yếm đỏ sờ sờ đầu chó, an ủi con chó, bảo nó đừng đau lòng.
Lúc này, Đại Minh bảo thuyền dần dần giảm tốc độ, Trần Thực bước nhanh đến đầu thuyền, lại thấy phía trước có ánh sáng le lói.
Tiếp đó, một bến thuyền trong núi hiện ra trước mắt hắn, hai bên bến thuyền treo đầy minh châu to bằng cái sọt, tỏa ra ánh sáng ôn hòa.
Lý Thiên Thanh đi tới bên cạnh Trần Thực, hai thiếu niên cùng nhìn về phía hai bên bến thuyền, từng pho tượng đá hiện ra trước mắt.
Trên đỉnh đầu, lại vang lên tiếng xích sắt ma sát, Trần Thực ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trên bảo thuyền có một sợi xích sắt cực lớn, bắc ngang qua dòng sông, hắn nhìn theo sợi xích, một cỗ quan tài đen ở phía xa đang di chuyển theo sợi xích về phía bảo thuyền.
“Mau nhìn những người đá kia!” Giọng nói của Lý Thiên Thanh có vẻ kinh hãi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo