Đột nhiên, trên tế đàn nhật nguyệt hào quang lưu chuyển, từng luồng hào quang tỏa ra xung quanh, giống như những mặt trời nhỏ, khiến cho người ta hoa cả mắt. Trần Thực lập tức cảm nhận được một luồng thần lực cường đại từ đâu đó ập xuống tế đàn! Đợi đến khi hào quang yếu bớt, hắn mới nhìn thấy trên tế đàn xuất hiện thêm một vị thần nhân cao khoảng hai trượng, nhìn qua như người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, vô cùng cao lớn, cường tráng.

Mặc dù còn cách một khoảng khá xa, nhưng uy áp mà vị thần nhân này mang đến cho Trần Thực còn mạnh hơn cả Lý Hiếu Chính!

“Là tồn tại giống như Tiêu Vương Tôn, Sa bà bà! Mạnh hơn Tiểu Kim rất nhiều!”

Trong lòng hắn vô cùng chấn động, có điều Tiêu Vương Tôn và Sa bà bà vẫn còn sống, mà vị thần nhân trên tế đàn này hẳn là Nguyên Thần, thân thể đã chết, Nguyên Thần được Hạ gia thờ phụng như thần linh.

Loại Nguyên Thần do tổ tiên tu luyện mà thành này được gọi là Tổ Tiên Thần.

Chỉ bằng vào Nguyên Thần thôi mà đã có thể sánh ngang với cường giả như Tiêu Vương Tôn, Sa bà bà, có thể tưởng tượng ra được lúc còn sống người này cường đại đến mức nào!

Lý Hiếu Chính nhỏ giọng nói: “Vị kia là một trong những vị tổ tiên của Hạ gia, tên là Hạ Chính Công, lúc còn sống cũng không cường đại như vậy, chỉ tu luyện đến Hợp Thể Cảnh mà thôi. Sau khi chết, nhờ được hưởng hương khói mấy ngàn năm, nên mới có được thần lực cường đại như vậy.”

“Ầm!”

Bộ giáp vàng được đặt trước tế đàn nhật nguyệt bay lên, tự động mặc vào người Hạ Chính Công, bốn lá cờ đen trên hương án cũng bay lên, cắm trên lưng hắn, bảo kiếm trên đài kiếm bay vào tay hắn, một chén ngọc cũng bay đến trước mặt hắn.

Hạ Chính Công uống cạn chén nước bách gia, trên người mọc ra máu thịt, dần dần khôi phục thành hình dáng con người, sau đó bước xuống tế đàn nhật nguyệt.

Loại bí thuật này khiến cho Trần Thực phải kinh ngạc thán phục.

Tuy rằng gia gia đã dạy cho hắn rất nhiều phù lục, nhưng pháp thuật trên thế gian muôn hình muôn vẻ, các gia tộc lớn thường có một số bí thuật mà người thường không biết đến, ví dụ như bí thuật để cho Tổ Tiên Thần ngưng tụ thân thể, hắn chưa từng thấy qua.

“Loại thân thể này là do mượn tinh khí của người sống ngưng tụ thành, không thể tồn tại lâu dài.” Lý Thiên Thanh đọc rất nhiều sách, kiến thức uyên bác, nói: “Mấu chốt nằm ở chén nước bách gia kia. Cần phải có người bưng một cái chén không, đi đến từng nhà xin nước, mỗi nhà chỉ xin một giọt, đợi đến khi chén đầy, chính là nước bách gia. Loại nước này chứa đựng tinh khí của rất nhiều người, đợi đến khi tinh khí tiêu tán hết, thân thể của Hạ Chính Công cũng sẽ biến mất.”

Hạ Chính Công có được thân thể, pháp lực ngập trời, bảo vệ người của Hạ gia, trực tiếp bước lên thuyền đá.

Trần Thực quan sát hồi lâu, cảm thấy Hạ Chính Công là người mạnh nhất.

Đúng lúc này, từ bên trong thuyền đá đột nhiên truyền đến một luồng chấn động pháp lực cực kỳ khủng khiếp, còn mạnh hơn khí tức của Hạ Chính Công rất nhiều!

“Oanh!”

Bên trong thuyền đá dường như có cường giả tuyệt thế đang giao chiến, hơn mười cao thủ Trương gia sử dụng Động Hư kính đồng loạt phun máu tươi, khí tức suy yếu, luồng chấn động pháp lực khủng khiếp kia thông qua ánh sáng của gương truyền đến người bọn họ, suýt chút nữa khiến cho Động Hư kính bị phá vỡ!

Khi luồng chấn động này truyền đến chỗ Trần Thực, hắn chỉ cảm thấy Kim Đan trong cơ thể mình rung lên kịch liệt, suýt chút nữa thì vỡ vụn, khí huyết trong cơ thể cũng sôi trào dữ dội theo luồng chấn động, suýt nữa thì xung vào não!

Hắn vội vàng đưa Kim Đan vào trong Chu Lăng cung, tránh cho Kim Đan bị chấn nát, đồng thời vận chuyển công pháp, áp chế khí huyết đang sôi trào.

Đợi đến khi khí huyết bình ổn trở lại, hắn mới nhìn về phía Lý Thiên Thanh, chỉ thấy Lý Hiếu Chính đang đứng sau lưng Lý Thiên Thanh, giúp hắn trấn áp khí huyết, ổn định Kim Đan.

Trần Thực nhìn về phía Hắc Oa, thấy nó không sao, lúc này mới yên tâm.

Hắn vô cùng chấn động, luồng khí tức vừa rồi thật sự quá khủng khiếp, tuyệt đối là tồn tại mạnh nhất trong số những người mà hắn từng gặp!

“Đây chính là phù trận mà gia gia ngươi để lại.” Lý Hiếu Chính nhỏ giọng nói: “Xem ra có người đã tìm được Thạch Cơ, chạm vào phù trận mà gia gia ngươi để lại rồi.”

Trần Thực có phần kinh ngạc, gia gia lợi hại như vậy sao?

Phù trận mà ông lão bố trí mười năm trước lại có uy lực lớn như vậy?

Hắn khó lòng liên tưởng hình ảnh ông lão yếu ớt với một cường giả có thể bố trí ra phù trận ngăn cản cao thủ của mười ba đại gia tộc.

Lý Hiếu Chính chắp tay sau lưng, nhìn thuyền đá với ánh mắt đầy thâm ý, nói: “Những gia tộc này đúng là không biết trời cao đất rộng, bọn họ vẫn chưa nhận ra phù trận này là do Đồ Tể Tây Kinh bố trí, hắc hắc, dù sao cũng đã mười năm trôi qua, đủ để cho rất nhiều người quên đi rất nhiều chuyện. Phù trận này chắc chắn sẽ khiến bọn họ nhớ lại rất nhiều chuyện.”

Trần Thực hỏi: “Gia gia ta thật sự lợi hại như vậy sao?”

Lý Hiếu Chính nhớ tới cuộc thảm sát ở Tây Kinh, sắc mặt có phần tái nhợt, cười khẩy nói: “Lợi hại ư? Năm đó ta hơn ba mươi tuổi, chưa đến bốn mươi, tu vi cũng đã luyện đến Hóa Thần cảnh, tu thành Nguyên Thần. Lúc lão gia tử nhà ngươi đánh đến Tây Kinh, ta đang nhận chức tại Tây Kinh, cảm nhận được áp lực từ Nguyên Thần của hắn, sợ đến mức hồn phi phách tán. Ta trốn khỏi Tây Kinh, nghĩ có thể chạy bao xa thì chạy bấy xa, tuyệt đối không muốn gặp phải vị Sát Thần này. Khà khà, ta vừa mới chạy ra khỏi thành, bỗng nghe thấy trên trời vang lên tiếng sấm rền, sau đó đầu của lão tổ Lý gia ta từ trên không trung rơi xuống…”

Trong mắt hắn ta toát lên vẻ sợ hãi, mặc dù đã cách mười năm, nhưng mỗi khi nhớ lại một màn năm đó, hắn vẫn cảm thấy khủng khiếp và tuyệt vọng sâu sắc.

Bên ngoài thành tiếng nổ ầm ầm, từng vệt sáng mang theo thiên lôi đánh lên bầu trời, đó là hỏa lực của tam đại doanh, mang theo Cửu Thiên Thần Lôi, oanh kích Đồ Tể Tây Kinh.

Đêm hôm đó, tam đại doanh bị đánh cho tàn bại, Nội Các thương vong vô số.

“Lúc đó rất nhiều gia đình giàu có chạy trốn cùng ta, mọi người ngày thường đều là hạng người hào phóng thích ngâm thơ, trong đó không thiếu cao thủ có cảnh giới cao hơn ta, nhưng cũng bỏ chạy. Ngay lúc này, một ngọn lửa bùng lên…”

Hắn ta rùng mình một cái.

Trước mặt hắn, một ngọn lửa bùng lên thiêu rụi tất cả.

Sau khi ngọn lửa tắt, hắn nhìn thấy vô số thi thể bị thiêu thành than đen.

Hắn chỉ còn một bước nữa thôi là bước vào trong biển lửa, may mắn nhặt về được một mạng!

“May mà, sau đó Đồ Tể Tây Kinh toàn tâm toàn ý đi cứu cháu trai của lão, không gây thêm chuyện nữa. May mà…”

Trong lòng hắn thầm nhủ.

Đột nhiên, lại là một tiếng nổ lớn vang lên, tựa như sấm xuân nổ tung trong đầu, lão tổ nhà Từ gia là Từ Trường Sinh bị tiếng sấm đánh thức khỏi giấc mộng!

Sau khi tỉnh lại, hắn lập tức biết là hỏng rồi. Giấc mộng bị tiếng sấm đánh tan, mây mù hình thành từ giấc mộng của hắn cũng vì vậy mà tiêu tán, e là cao thủ Từ gia sẽ lập tức đáp xuống thuyền!

“Con cháu Từ gia, mau chóng rút lui!”

Từ Trường Sinh quát lớn một tiếng, bay lên trời, nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.

Đám cao thủ Từ gia vây quanh bảo vệ hắn cũng vội vàng chạy như bay về phía bên ngoài, tốc độ cực nhanh.

Trên thuyền đá có rất nhiều người đồng thời liều mạng xông ra ngoài, còn những người canh giữ bên ngoài thuyền đá thì mặc kệ người của mình trong thuyền, quay người bỏ chạy.

Một luồng lực lượng kỳ dị lấy thuyền đá làm trung tâm bùng phát ra bốn phương tám hướng, một màu xanh lục miên man nhanh chóng lan tỏa, mặt sông khô cạn đột nhiên vang lên tiếng nước chảy như sấm rền, nước sông Đức Giang cuồn cuộn ập đến, theo lĩnh vực quỷ thần mở rộng, nuốt chửng tất cả mọi thứ trên đường đi!

Những bộ xương cá khổng lồ trên sông kia chỉ trong nháy mắt tiếp xúc với lĩnh vực quỷ thần đã lập tức toát ra sức sống kinh người, mọc ra da thịt, vui sướng bơi lội trong nước sông.

“Đức Giang xuất hiện rồi! Lý đại nhân, chúng ta đi!”

Trần Thực nhảy lên, không chạy trốn ra ngoài mà xông về phía thuyền đá, quát, “Lên thuyền, phá giải lĩnh vực của thuyền đá!”

2.43047 sec| 2419.852 kb