"Sở Từ à, tôi sẽ nói như vầy." chị Giang cười, giải thích cho cô: "Cô biết tiểu thuyết gia online Tứ Thiếu chứ? Phí bản quyền của người ta là trên 50 triệu, báo giá 80 triệu cũng không đáng sợ, nếu không phải vậy, cô cho rằng, người ta thu tiền nhuật bút một năm mấy trăm triệu là từ đâu tới chứ? Không phải tôi nói cô, bộ phim này của cô, không cần đoàn làm phim quảng bá, cũng đã rất hot rồi! Nói cách khác, đoàn làm phim không cần bỏ tiền quảng cáo! Mà diễn viên có thể được chọn diễn cho bộ phim này của cô, là cô cho bọn họ cơ hội được diễn, chứ không phải bọn họ cho cô cơ hội bán kịch bản, một kịch bản tốt có thể khiến diễn viện tự hạ thù lao xuống mà vẫn giành nhau diễn, do đó, tôi đặt giá bản quyền cho cô là 80 triệu! Không thiếu một phân, thiếu một phân tiền cũng chính là tự hạ giá mình rồi! Đúng rồi, bản quyền “Thiên tài nữ thần đoán mệnh” bán cho phía Lục Cảnh Hành, năm năm sau chúng ta sẽ thu hồi lại, chính mình khai phá tiếp, nhất định lại có thể bán ra một lần nữa, mấy bộ truyện tranh của cô cũng phải khai phá ra, tôi thấy ở công ty cô, không ít nhân viên muốn bắt tay vào làm đâu! Bộ “Gọi quỷ bắt quỷ” tôi cũng có thể thử bán giúp cô, nhưng mấy thứ đó cũng không cần vội, cô nhất định phải kiên định, thấp hơn 80 triệu, không bán!"

Sở Từ nuốt nước bọt cái ực.

80 triệu! Cô thật không có khẩu vị lớn như vậy.

Khi chị Giang đem hợp đồng đưa tới trước mặt cô, muốn cô ký tên, Sở Từ cảm giác như đang nằm mơ.

Game, phim trực tuyến, phim điện ảnh. . . Khai phá hết cái này đến cái khác, hơn nữa tác phẩm của cô cũng nhiều, bán xong cái này lại đến cái khác.

Sở Từ thật sự cảm thấy, vận may của cô hơi dài rồi, làm sao cũng thấy không hết.

-

Sở Từ và Lục Cảnh Hành vẫn muốn đi nghỉ mát, từ năm trước nói đến năm nay, nghỉ mắt vẫn không thành hình.

Cuối cùng, Lục Cảnh Hành cũng thong thả, đưa Sở Từ đi ra đảo nghỉ mát.

Đảo này có thể ở Trung Quốc không nổi tiếng lắm, nhưng ở nước ngoài thì ngược lại, giá du lịch cũng không rẻ, tương đương với tới nam cực du lịch.

Lần đầu tiên Sở Từ đến đây, với bất kỳ thứ gì cũng đều cảm thấy hứng thú.

Ngày thứ nhất, Lục Cảnh Hành liền kéo Sở Từ đi nhảy dù.

Lúc đầu, Sở Từ không cho rằng nó đáng sợ đến vậy, mãi đến lúc tận mắt nhìn thấy người khác nhảy từ trên máy bay xuống, mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Nói thật, cô rất hiếu chiến.

Nhưng với chuyện này cô không hề hứng thú.

Tuy rằng cô là người to gan lớn mật, cả quỷ cũng không sợ, nhưng cô sợ độ cao!

Ngay cả đi máy bay Sở Từ cũng không muốn, chứ đừng nói là nhảy từ trên máy bay xuống.

Nhưng đường đường là Sở Thần, nói mình sợ sệt đến run tay run chân, chà chà! Chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo rồi.

Kết quả là, cô đeo vẻ mặt nhàn nhạt lên máy bay, bay lên không trung, lại đeo vẻ mặt nhàn nhạt mang một cái dù nhảy thật xịn.

Khi huấn luyện viên đưa cô và Lục Cảnh Hành tới bên cạnh của máy bay đang mở, từ 5000 mét độ cao trên không Sở Từ nhìn xuống, bất giác nhắm mắt lại.

Đầu óc cô cuối cùng là bị úng hay sao vậy? Lại đi đáp ứng cùng nhảy dù với Lục Cảnh Hành!

Cao như thế này!

Bây giờ hối hận kịp không vậy?

"Sở Từ à, em ổn không?" gió lớn, muốn nói phải quát lên mới được.

Sở Từ cười khổ: "Không thể tốt hơn!"

"Cảm giác thế nào?"

"Cực kỳ tươi đẹp!"

Đây không phải lần đầu Lục Cảnh Hành nhảy dù, anh vẫn bảo đảm, loại hoạt động này rất thú vị, muốn Sở Từ cố gắng lĩnh hội.

Huấn luyện viên thu xếp xong, hỏi cô có thể nhảy không?

Sở Từ nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi, mới vừa gật đầu, đột nhiên cảm giác thấy lòng bàn tay mát lạnh, có thứ gì đó bị người ta nhét vào trong tay cô.

Sở Từ sững sờ, không kịp phản ứng, cả người đã bị huấn luyện viên kéo xuống theo.

Từ năm ngàn mét trên không nhảy xuống là loại cảm giác gì?

Không cảm nhận được trọng lực nhiều, chỉ cảm thấy gió thổi vù vù!

Không có dù, người nằm sấp rơi xuống.

Hai bên tai đều không nghe được gì, nhìn xuống, tất cả đều là tầng mây dày đặc, khiến người ta có loại cảm giác lao vào trong chăn, mặt đất cách cô còn rất xa, nhưng tốc độ rơi của cô rất nhanh, hơn 200 km một giờ chứ chả đùa.

Sở Từ quên đi sợ hãi, đang cố gắng suy đoán, đồ vật trong lòng bàn tay mình, rốt cuộc là cái gì.

Lục Cảnh Hành ở đối diện cười với cô, còn bày ra một hình trái tim nữa.

Huấn luyện viên vẫn vui vẻ giúp bọn họ quay video.

Sở Từ chăm chú nắm chặt bàn tay, chỉ lo làm rớt đồ trong tay.

Trong lòng bàn tay mềm mại của cô, vật kia lại cứng, hình tròn, còn có một hạt nhỏ giống như hình kim cương vậy.

Tim Sở Từ đập bịch bịch.

Không biết là vì sợ hay vì căng thẳng.

Khoảng chừng một phút sau, huấn luyện viên bỗng nhiên nói: "Sở à, dù của cô không bung ra được rồi!"

Thân thể Sở Từ cứng đờ, sau đó là một tràng cười từ phía sau truyền đến, huấn luyện viên người Australia cười đầy thiện chí.

Dù bỗng nhiên bung ra.

Thành phố như mô hình vậy, toàn cảnh hiện ra ở trước mắt cô.

Người và xe nhỏ bé đến mức không thể nhận ra.

Mãi đến khi bãi cỏ xuất hiện ở trước mắt cô, chính là thời điểm nên hạ xuống.

Nhảy dù tốt nhất là nên hạ cánh bằng mông.

Tư thế hơi xấu, nhưng Sở Từ căn bản không để ý tới, chuyện đầu tiên cần làm sau khi hạ xuống, là mở lòng bàn tay ra, xem trong bàn tay kia có đồ vật gì.

Dưới ánh mặt trời, một chiếc nhẫn kim cương yên tĩnh nằm trong tay trái của cô.

Viên kim cương to lớn, mỗi mặt được cắt đều, gần như hoàn hảo, khúc xạ ánh sáng lên người.

Vừa nhìn đã biết là giá trị không nhỏ.

Khóe môi Sở Từ bất giác nhếch lên.

Không biết từ lúc nào, Lục Cảnh Hành đã thay âu phục đi ra, hôm nay, anh đặc biệt đẹp trai, anh mặc một bộ tuxedo nhung đen, khiến vóc người anh trông cao và gầy, giống như kỵ sĩ thời trung cổ vậy.

Anh chân thành quỳ gối trước mặt Sở Từ, đường đường là diễn viên học lời thoại dễ như ăn cháo, lúc này lại nói chuyện không lưu loát chút nào.

Giọng anh trầm thấp nói: "Sở Từ, anh nghĩ ra rất nhiều phương pháp cầu hôn, nhưng chưa từng tưởng tượng mình ở trong tình huống cầu hôn như vậy, chiếc nhẫn này anh đã mua từ rất lâu rồi, nhưng anh không biết nên đưa cho em làm sao, mãi đến tận lúc nãy, anh đem nó đặt trong lòng bàn tay em, anh mới cảm thấy, cuộc đời anh hoàn chỉnh." Anh ngưng một chút.

"Sở Từ à, ở độ cao năm ngàn mét trên không, anh nhất định phải nói: anh yêu em!"

Sở Từ chỉ cười, cười đến không mở được mắt, nước mắt cũng chực trào ra, nhưng một câu nói cũng đều không nói ra được.

Chiếc nhẫn từ từ tiến vào ngón giữa bàn tay trái của cô.

Lục Cảnh Hành mỉm cười ôm lấy cô.

"Thật may mắn khi được phu nhân Lục!"

Ánh mặt trời chiếu bóng của hai người dài ra trên mặt đất, Sở Từ nghĩ, cuộc sống hoàn hảo của bọn họ giờ mới bắt đầu.

-------------

0.51218 sec| 2404.461 kb