Sở Từ chau mày, hai mắt rưng rưng, cô lùi về sau một bước, trừng mắt nhìn ông ta.
Đại pháp sư nở nụ cười: "Sao vậy? Không ra tay được sao? Vì ta là người đàn ông của ngươi, nên dù ta là kẻ ác, thì ngươi cũng thà phụ người trong thiên hạ mà không phụ hắn sao?"
Sở Từ không có bất kỳ phản ứng nào, cô biết người trước mắt này là đại pháp sư, nhưng dù đại pháp sư có dùng khuôn mặt của Lục Cảnh Hành, dùng thân thể của Lục Cảnh Hành, thì cho đến thời điểm này, Sở Từ mới biết mình cũng có nhược điểm, đó là lúc người thân cận của mình biến thành một người khác, dù cô có biết, cũng không xuống tay được! Làm sao cô có thể động thủ chứ, một khi cô giết đại pháp sư, cô có thể đi đâu để tìm hồn phách kia của Lục Cảnh Hành đây? Nếu như không đủ ba hồn bảy vía, nhất định, Lục Cảnh Hành sẽ bị ảnh hưởng.
Bây giờ cô nghĩ lại, cái hồn phách kia của Lục Cảnh Hành, chỉ sợ là lúc xảy ra tai nạn giao thông, vì nguyên nhân nào đó đã lạc đường rồi.
Tay Sở Từ nắm sư đao, vẫn đang run rẩy.
Vẻ mặt đại pháp sư lộ rõ vẻ châm biếm, giọng nói lạnh băng, trong ánh mắt biểu lộ một sự ghét bỏ và thất vọng không nói ra được: "Sở Từ à, ngươi thay đổi rồi, chỉ là trải qua một cuộc tình, mà ngươi liền trở nên mềm yếu như thế, nếu là năm đó, ngươi chắc chắn sẽ không do dự, thiếu quyết đoán như vậy, nhưng bây giờ, ngươi nhìn vào gương mà xem chính mình đi, ngươi thật sự làm ta thất vọng! Ta thậm chí còn hoài nghi, chúng ta đã như vậy nhiều năm, kết quả như thế này, có đáng giá hay không! Vì ta chợt phát hiện ra, ngươi, trước mắt đã không còn khả năng là đối thủ của ta nữa rồi, dáng vẻ chần chờ của ngươi khiến ta cảm thấy buồn cười."
Ông ta vẫn kích động cô, Sở Từ cúi đầu, hai tay run rẩy, không làm sao có thể xuống tay được.
Đối phương là Lục Cảnh Hành, làm sao cô có thể giết Lục Cảnh Hành chứ!
-
Bỗng nhiên, một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Sở Từ kinh ngạc, nhìn về phía cửa.
Đại pháp sư không ngăn cản, Sở Từ mở cửa, thấy Lưu Văn Khiên, Nhan Thiên Tâm cùng các thiên sư đều đứng ở cửa.
Sở Từ ngẩn ra: "Các người sao lại đến đây?"
"Sở đại sư!" Lưu Văn Khiên nở nụ cười.
Cái đại sư khác đều sửng sốt hồi lâu, Lưu Văn Khiên nhìn vẻ mặt của bọn họ, cảm thấy hài lòng, lúc trước, lần đầu nhìn thấy mặt Sở đại sư, anh cũng kinh động đến nửa ngày rồi, bây giờ nhìn lại, mọi người cũng không hơn anh là bao.
"Cô là Sở đại sư sao?"
"Sao có thể còn trẻ như vậy chứ!"
"Cô thực sự là Sở đại sư sao?" Nhan Thiên Tâm cau mày hỏi.
Làm sao bây giờ! Sở đại sư không chỉ là người làm mấy việc khiến cô chán ghét, mà ngay cả dáng vẻ cao ráo này, cũng khiến cô cực kỳ chán ghét!
Sở Từ cười: "Nhan đại sư, Lưu đại sư, Ô Lạp Lạp đại sư. . . Mọi người khỏe nhỉ! Tôi là Sở Từ!"
Mọi người đều chấn động hồi lâu, một lát sau mới lấy lại tinh thần, sau khi mọi người tiếp nhận sự thực, đều buông lời thán phục.
Do đó, trên toàn quốc, chỉ cần nghe tên thôi, thì người tìm cô đoán mệnh có thể xếp hàng dài từ trong nước tới mặt trăng, nhưng không ai có thể nhìn thấy mặt thật của cô, không ai có thể liên hệ cô và Sở đại sư siêu cấp đoán mệnh, lại đương nhiên là cô gái trẻ tuổi này sao!
Thật là, thách ai có thể nghĩ tới, người có giọng nói tang thương trầm thấp, Sở đại sư mang mặt nạ, lại vẫn là học sinh! Có nằm mơ cũng chẳng ngờ!
Nhan Thiên Tâm chua xót nói: "Vừa cao vừa xinh đẹp như vậy còn mang mặt nạ làm gì chứ!"
Sở Từ nở nụ cười: "Nói thế nào đây, mang theo mặt nạ như thế lại sẽ càng thần bí, không phải sao? Các người cũng biết, chúng ta làm nghề này, quan trọng nhất chính là duy trì sự thần bí mà."
". . ." câu nói này chỉ có thể khiến người ta cười giả lả thôi, thật không buồn cười chút nào mà!
Lưu Văn Khiên nói: "Sở đại sư, tôi có xem qua tướng mạo của cô, cảm thấy cô sắp gặp tai hoạ, liền tập hợp mấy vị đại sư đến giúp đỡ đây!"
Nói xong, bọn họ đẩy cửa ra, lúc nhìn thấy Lục Cảnh Hành, liền sợ hết hồn.
-
"Lưu đại sư, không phải ngài nói có người muốn hại Sở đại sư sao? Sao lại là Lục Cảnh Hành chứ?"
"Lục Cảnh Hành trông giống như mới vừa tắm xong, người ta chắc là tình nhân hẹn hò chứ còn gì nữa?"
"Má ơi! Thiệt là lúng túng quá nha! Người ta hẹn hò, đều đã tắm rửa sạch sẽ rồi, kết quả lại bị chúng ta phá hoại, ha ha ha! Thiệt sự lúng túng mà!"
"Chuyện này, hai người cứ coi như chúng tôi không tồn tại đi, tiếp tục đi! Tiếp tục đi!"
Lưu Văn Khiên cũng hoá đá, anh không tin, lắc đầu: "Tôi rõ ràng tính ra, Sở đại sư sẽ gặp phải người xấu, rõ ràng chính là đêm nay, sao lại là Lục Cảnh Hành chứ? Không thể nào!"
Nhan Thiên Tâm mặt mày đen tối: "Ngài nói người xấu là Lục Cảnh Hành sao? Cái chuyện xấu mà ngài nói sẽ không phải là Lục Cảnh Hành “hạ gục” Sở đại sư đó chứ? Mình ngài lúng túng sao? Ngài khiến mọi người chúng ta xấu hổ theo rồi đây này!"
Lưu Văn Khiên tiếp tục hoá đá.
"Ha! Ha! Ha!" mọi người đều cười lúng túng, sau đó lui về phía sau. "Chắc là lầm rồi, hai người tiếp tục đi! Coi như là không nhìn thấy chúng tôi! Không nhìn thấy chúng tôi nha! Tiếp tục đi nha!"
Ngay lúc đó, mấy vị đại sư vội đến, cũng lại vội vã đóng cửa lại, chạy như bay.
Huyên náo một hồi, cuối cùng trong phòng cũng trở nên yên tĩnh, Sở Từ nhìn chằm chằm đại pháp sư hồi lâu.
Đại pháp sư nhấp một hớp rượu vang: "Các pháp sư thời đại này đều ngu xuẩn như thế sao? Ngay cả việc ta không phải Lục Cảnh Hành cũng không thấy được!"
Sở Từ không lên tiếng.
Cô cũng không muốn liên luỵ đến người khác, dù đã hơn ngàn năm, tuy rằng pháp lực của đại pháp sư còn chưa khôi phục, không thể so với trước kia, nhưng đại pháp sư vẫn khiến cô phải kiêng dè.
Bỗng nhiên, đại pháp sư đứng lên, ông ta từng bước một áp sát Sở Từ, Sở Từ bị ép đến sát tường, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, bỗng nhiên cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm đại pháp sư, lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi! Ai cho phép ngươi chiếm thân thể bạn trai ta! Ai cho ngươi khuôn mặt đó!"
Nói xong, cô giơ sư đao lên, bỗng nhiên chém tới, đại pháp sư đưa tay phải ra, miễn cưỡng chặn lại, sát khí của sư đao ngay lập tức bị Kapala chặn hết lại.
Sở Từ lại tiếp tục một đao, Kapala lại phát ra một vệt sáng chặn được sát khí của sư đao.
Đại pháp sư không vội vã, nhìn vẻ mặt của cô, như là nhìn một con dế bị nhốt lại.
"Sở Từ à, ngươi quá yếu rồi!"
Sở Từ nổi giận, mạnh mẽ đẩy đại pháp sư một cái, ngã vào trong nước.
Sở Từ lôi ông ta nhảy xuống nước, dưới đáy nước, Sở Từ nhìn về đại pháp sư, thấy đại pháp sư một mặt khinh bỉ, Sở Từ kéo ông ta lại, liên tục xuống ấn, trong lòng chỉ có một ý nghĩ Không để cho cô dễ chịu thì ông ta cũng đừng nghĩ là ông ta sẽ khá hơn!
Cùng lắm thì ba người cùng chết, dù thế nào cũng tuyệt đối không để đại pháp sư chiếm được thân thể của Lục Cảnh Hành!
Hai người nín thở hồi lâu, bỗng nhiên, Sở Từ kéo ông ta lên, khóe miệng đại pháp sư cười gằn: "Sao? Vẫn không nỡ bỏ? Nếu ngươi không động thủ, vậy ta sẽ giết ngươi!"
Đột nhiên đại pháp sư lay động cánh tay, Kapala từ trên tay ông ta chui ra, bỗng nhiên biến lớn, đại pháp sư cười lạnh, lay động Kapala, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành tia sáng bay về phía Sở Từ, Sở Từ lắc mình tránh, sư đao tiếp tục chém tới.
Kapala vô cùng linh hoạt, chỉ cần nó chuyển động thành vòng tròn, lại tự nhiên biến thành một tấm chắn, mặc cho Sở Từ công kích từ hướng nào, Kapala đều có thể ngăn cản.
Trong lòng Sở Từ gấp gáp, Kapala và đại pháp sư đều rất khó đối phó.
Làm sao mới có thể đối phó Kapala, nhốt đại pháp sư lại bây giờ?
-------------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo