Nghĩ vây, Ngũ Sao Hải lái xe đến cửa ngân hàng, chuẩn bị rút tiền đi chơi mạt chược. Ngân hàng này ở đoạn đường trung tâm của huyện, đã rất nhiều năm rồi, Ngũ Sao Hải vẫn hay rút tiền tiền ở đây, ông xuống xe, đem thẻ nhét vào, mật mới nhập mật mã xong, bỗng nhiên, cửa bị mở ra, không chờ ông nhập số tiền, một thứ đồ vật lạnh lẽo nào đó nằm ngang ở trên cổ ông, cũng không cho ông thời gian giãy dụa, cũng không cho ông được van xin câu nào, vật kia mạnh mẽ cứa một đường, Ngũ Sao Hải cảm thấy cổ tê rần, khi ông phản ứng lại, trên máy ATM đã bị máu văng lên, một mảnh máu đỏ.
Đều là máu của ông.
Ngũ Sao Hải ngã trên mặt đất, thân thể co rút, máu liên tục phun ra từ cổ họng.
Mắt Ngũ Sao Hải trợn to, không từ bỏ ý định nhìn chằm chằm trần nhà. Lần này ông chết chắc rồi đúng không? Ông thật hối hận! Sao lại không tin cô gái kia, lại đi tin Sử đại sư! Ông rất nghe lời mang theo pháp khí Sử đại sư cho mà, rất nghe lời dùng tiền để tiêu trừ tai họa cơ mà, nhưng kết quả lại là, tên vô lại này, ngay cả cho ông cơ hội để nói, cũng không, liền giết ông như vậy.
Ngay sau đó, tên vô lại kia lấy đi không ít tiền, có mấy người đi rút tiền nhìn thấy, liền hoảng sợ, gào rú lên, bỏ chạy, tên vô lại đội nón bảo hiểm, nhanh chóng lấy tiền, cướp hết đồ đáng giá trên người Ngũ Sao Hải đi, leo lên chiếc mô tô, nhanh chóng phóng đi.
-
Tết năm nay, nhà Sở Từ rất náo nhiệt, quả nhiên, đúng là tết ở nông thôn vẫn luôn nhiều hương vị như vậy, trong thành phố, vĩnh viễn không bao giờ có được cảm giác như vậy, tất cả thành viên trong nhà đều đem đồ ăn ngon bày ra trên bàn, cả đại gia đình đều có cảm giác náo nhiệt của ngày tết.
Tuy rằng, ông dượng bị bắt rồi, nhưng trạng thái của Sở Ái Liên cũng không tệ lắm, hay là vì, quá bận rộn, nên ngay cả thời gian để đau lòng cũng không có, mỗi ngày bận rộn đếm tiền kiếm được, cùng con cái sống qua ngày rất thoải mái.
Các chú của Sở Từ đều cùng con cái trở về, hiếm khi người nhà về đông đủ như vậy, đúng là hiếm khi có được một năm hạnh phúc như vậy.
Buổi tối, Sở Từ video call với Lục Cảnh Hành, bên kia Lục Cảnh Hành mặc một bộ đồ len màu đỏ, rất tươi vui. Sở Từ rất hiếm khi thấy anh ăn mặc sặc sỡ như thế, đừng nói, đẹp trai đúng là tốt mà, ngay cả khi mặc đồ len màu đỏ cũng có thể trông rất “tây”, rất có cảm giác của người mẫu ảnh bìa tạp chí, mà trên thực tế, người ta cũng đúng là xuất hiện trên bìa tạp chí của mấy hãng thời trang hàng hiệu mỗi ngày mà, chuẩn “nghề” của anh rồi!
"Năm mới vui vẻ, Sở Từ!" Lục Cảnh Hành cười nói.
"Năm mới vui vẻ nha, Lục Cảnh Hành!" hai người đều đã quen với việc gọi thẳng tên họ của đối phương, nói xong, nhìn nhau cười.
Lục Cảnh Hành cho Sở Từ xem thành viên mới của nhà họ Lục, trong video, đứa bé nhỏ xíu nằm trong xe nôi, con mắt chớp chớp, chân giẫm giẫm từng cái, như một con ếch nhỏ, đặc biệt khiến người ta yêu thích, kỳ quái là, đứa nhỏ vừa nhìn thấy Sở Từ liền cười, làm Sở Từ rất vui.
Lục Cảnh Hành lại cho Sở Từ xem mấy người trong nhà, Sở Từ chúc tết hết tất cả bọn họ, không thể không nói, người trong gia đình nhà họ Lục quan hệ tương đối tốt, ba con trai đều rất có thành tựu, ở chung cũng rất hài hòa, mà số mệnh cũng đều tốt đến lạ kỳ. Ông trời cũng thật là không công bằng mà!
Sở Từ cảm thán một chút.
Bọn họ video call hơn một giờ, mãi đến tận khi ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo đùng đùng đùng đùng, Sở Từ nhìn về phía ngoài cửa sổ, cười nói: "Lục Cảnh Hành, năm mới tới rồi."
"Đúng vậy, Sở Từ, có thể cùng em đón năm mới thật tốt!" khóe môi Lục Cảnh Hành cong lên, sâu trong đôi mắt mang theo ý cười, nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động.
Sở Từ cách anh một màn hình, cũng có thể cảm giác được ánh mắt nồng nhiệt.
Cô cũng theo cười: "Đúng vậy, Lục Cảnh Hành, cùng anh đón tết thật sự rất tốt! Sang năm, chúng ta lại sẽ đồng hành cùng nhau!"
"Sở Từ à." Giọng của Lục Cảnh Hành có chút ám muội.
"Hả?"
"Em biết năm sau là ý gì không?"
"Năm sau?"
"Là cả đời."
Nụ cười bò lên mặt Sở Từ, hai người chăm chú nhìn đối phương trong màn ảnh, cảm nhận được trái tim và tình yêu của đối phương đều giống như mình.
Đúng vậy! Năm sau là gì?
Là năm sau, cũng là cả đời.
Giống như đứng ở nam cực, ánh mắt luôn hướng về cực bắc vậy.
-
Sở Từ mới vừa tắt video, liền thấy Sở Minh Giang, sắc mặt khó coi, định ra ngoài, Sở Từ đứng ở trên lầu, nghi ngờ nói: "Cha à, cha đi đâu?"
Mắt Sở Minh Giang rưng rưng, nói: "Chú Ngũ chết rồi."
Lông mày Sở Từ cau lại, Điền Tam Thải nghe được cuộc đối thoại nhanh chóng đi ra, nói với Sở Từ: "Vừa nãy có người gửi tin đến, bạn học cấp hai của cha con nói, chú Ngũ ban ngày ở nhà đợi một ngày, vốn là không có ý định đi ra ngoài, nhưng vì muốn chơi mạt chược nên ra ngoài, ai ngờ, lúc ở ngân hàng, bị một người nào đó dùng dao cắt yết hầu, chết ngay lập tức!"
Sở Từ không nói gì, bấm chỉ tay tính toán một chốc.
Mệnh của Ngũ Sao Hải đã đứt đoạn rồi!
"Đúng là chết rồi."
Điền Tam Thải không nhịn được, cảm thán: "Con nói xem, năm hết tết đến rồi, mẹ nhìn con người của vợ ông ấy cũng không có vấn đề gì, con cái cũng hiểu chuyện đáng yêu, sao lại phát sinh chuyện như vậy cơ chứ? Hơn nữa, còn không có một điềm báo nào, con nói xem, nếu như là sinh lão bệnh tử, tốt hay xấu gì cũng là bản thân mắc bệnh, cũng còn cố gắng được, nhưng giờ lại là bị người ta cắt cổ, một chuyện hi hữu như thế mà ông ấy cũng gặp phải được, thực sự là xui xẻo! Còn nữa, mẹ nghe nói tên hung thủ đã chạy mất, do đó, bây giờ mà có ra ngoài thì cẩn thận một chút, loại tội phạm này rất dễ trốn về vùng nông thôn."
Sở Từ vẫn im lặng, cô đã dặn Ngũ Sao Hải không nên ra khỏi cửa, ai ngờ đối phương không nghe, kết quả là ngay đêm 30 bị giết chết. Đúng là mệnh!
"Mẹ à, sao ông ấy không nghe lời con chứ?"
"Không biết nữa, nhưng nghe bạn của cha con nói, ông ấy mua một cái pháp khí, cảm thấy cầm theo pháp khí sẽ không xảy ra chuyện gì, kết quả, đi ra ngoài rút tiền để chơi mạt chược, ai ngờ liền bị giết."
Sở Từ cau mày, lại là cái tên Sử đại sư kia!
-------------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo