"Hả?" Sở Từ đứng lên, chậm rãi xoay người.
"Mấy ngày trước, tớ về nhà, mẹ tớ cứ chết sống muốn cậu tớ mang đồ cho tớ, nên, tớ đã cẩn thận hẹn cậu ở quán cà phê trước cổng trường, cậu đi cùng tớ chứ!"
Sở Từ ngẫm nghĩ rồi đồng ý, hai người đến quán cà phê trước cổng trường học đại học, đã thấy một nam nhân dáng dấp nhanh nhẹn ngồi ở đó, đang gõ máy tính, nam nhân nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn hai cô ngoắc ngoắc tay.
Chu Hiểu Tô kích động nói: "Chà, cậu đến rồi sao?"
Chu Hiểu Tô liếc Sở Từ một chút, cười cười, cầm lấy túi đồ.
"Mẹ con nói cậu mang tới."
"Cậu nhỏ à, lần sau cậu không cần mang những thứ đồ này cho con đâu, con cũng không phải không có tiền, muốn cái gì đi mua là được rồi."
"Câu đó con nên nói với mẹ ấy, biết đâu lại thay đổi được gì." Ông ta cười nói.
Ông rất khách khí, gọi đồ uống cho hai cô, lại cười nói: "Hiểu Tô, không bận gì thì ghé công ty cậu chơi một chút, coi như sớm thích ứng xã hội."
Cậu của Chu Hiểu Tô mở ra một công ty mạng ở đây, quy mô công ty rất ổn, có chừng trăm người, người này cũng coi như là tuổi trẻ tài cao, ông từ nông thôn lên, ở thành phố dốc sức làm, từ không còn gì đến vị trí hiện tại, thành tấm gương trong lòng Chu Hiểu Tô.
Chu Hiểu Tô gật đầu liên tục, ông rất bận, uống xong cà phê liền đi, Sở Từ dừng lại chốc lát, bỗng nhiên gọi:
"Cậu Chu."
"Hả?"
"Sắp tới, cậu có thể sẽ gặp phải một chút phiền toái, nếu được thì nên khoan dung với người khác một ít, không nên làm khó dễ người ta."
Cậu Chu dừng một chút, không hiểu tiểu cô nương này tại sao bỗng nhiên lại nói không đầu không đuôi, lông mày cau lại, nhanh chân rời tiệm cà phê.
....
Tên ông là Chu Thiểu Ninh, ông điều hành công ty mạng rất bận, lập trình viên thường tăng ca, do đó, bọn họ phần lớn đều bị khó ngủ.
Chu Thiểu Ninh rất bận, bận bịu đến mức thường ở công ty suốt đêm, tự nhiên không để ý tới những gì Sở Từ nhắc nhở, một thời gian sau lại càng quên béng những gì Sở Từ từng nói.
Hai ngày sau, bỗng nhiên ông phát hiện một tay lập trình viên chủ chốt, hình như hay tới lui với tổng giám công ty đối thủ.
Chu Thiểu Ninh tính tình nóng nảy, công ty đối thủ thường lấy thủ đoạn hèn hạ ức hiếp công ty bọn họ, ông mà không cố giữ, công ty sớm đã bị đánh đổ, hiện tại, thì tình hình rất tốt, lập trình viên chủ chốt này cùng tổng giám kỹ thuật của đối phương gặp mặt, đương nhiên nói không phát sinh chuyện gì, chắc chắn ông không tin.
Chu Thiểu Ninh tức giận gọi người lập trình đến, mắng một trận to, cuối cùng nói: "Cậu dọn đồ rồi biến cho khuất mắt tôi!"
Lập trình viên tên là Vương Suất, trong ngành cũng có chút danh tiếng, lập tức cau mày bảo: "Chu tổng, tôi đã giải thích rất nhiều lần, đối phương với tôi chỉ là đồng hương, chúng tôi chỉ là gặp mặt trò chuyện bình thường, anh nói như vậy là không đúng! Tôi đây, Vương Suất, đi đâu không tìm được việc làm, công ty như thế này không phải là gì ghê gớm cả."
"Nếu vậy thì biến đi!" Chu Thiểu Ninh mắng.
Tuy nói: không thèm khát công ty này, nhưng tự từ chức và bị đuổi, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, Vương Suất mất mặt không chịu được, mặt hắn sắc lạnh, cuối cùng cắn răng cười gằn: “Anh chờ đó!”
Chu Thiểu Ninh tức giận đến mức đạp mạnh băng ghế, móc túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút, công ty của ông từ không có gì cả đến hiện tại, ngày đêm không ngủ mới xây dựng được công ty huy hoàng như ngày hôm nay, Vương Suất là người cùng ông kề vai chiến đấu giữ lấy, thay vì nói ông bị nhân viên phản bội, chẳng bằng nói ông thực sự không nghĩ tới đồng đội Vương Suất sẽ phản bội như vậy.
Chu Thiểu Ninh hút liên tiếp mấy điếu thuốc, liền nói với phòng nhân sự quyết định này:
"Để anh ta thôi việc từ ngày mai, đưa tiền trực tiếp cho anh ta luôn!"
Ai ngờ ông mới vừa ngồi xuống ghế chưa được bao lâu, liền thấy nhân viên kỹ thuật chạy vào, vội la lên:
"Ông chủ, không tốt rồi!"
"Chuyện gì?" Chu Thiểu Ninh mí mắt giật giật, bỗng nhiên có loại dự cảm xấu.
“Vương Suất đem xóa hết dữ liệu công ty rồi! Mà lại không thể khôi phục!"
Sét đánh xuống đầu chính là cảm giác này!
Chu Thiểu Ninh cuối cùng cũng hiểu, ông liên tục xoa huyệt Thái dương, ép buộc mình phải bình tĩnh, cảm giác tim muốn ngưng đập và xuất huyết não.
Là một công ty về mạng, còn gồm cả kinh doanh dịch vụ mạng, số liệu có ý nghĩa như thế nào ông rõ hơn ai hết, tổn thất không phải trăm vạn ngàn vạn có thể tính toán, mà Vương Suất là người nổi tiếng trong ngành, hắn muốn báo thù, nếu muốn khôi phục lại số liệu, dù là người giỏi, cũng nhất định khó có khả năng này.
Không biết tại sao, lúc này, Chu Thiểu Ninh bỗng nhiên nghĩ đến lời nhắc nhở từ bạn học của Chu Hiểu Tô.
Ngày đó, cô ấy, không hiểu sao lại nói một câu, đối với người khác nên khoan dung, không nên đắc tội! Chẳng lẽ cô ta đã sớm biết rồi sao?
Chu Thiểu Ninh gấp gáp đến độ trực tiếp gọi điện: "Đi! Tìm người khôi phục! Không tiếc bất cứ giá nào!"
"Tìm ai?" Kỹ thuật viên cũng gấp lên: "Tôi đã hỏi rất nhiều người đều nói không được."
Ai cũng biết, một khi dữ liệu của một công ty dịch vụ mạng bị xóa, dù treo giải thưởng trăm vạn đô la mỹ để tìm người khôi phục, cuối cùng không biết là vị thần nào có thể, nhưng dạng đại thần này vỗn dĩ đã ít lại càng ít, coi như thật sự có, bọn họ cũng không có tiền để mời về!
Chu Thiểu Ninh tức giận xông ra ngoài.
...
Thấm thoát đã đến thứ tư, buổi chiều thứ tư không có tiết học, trời vừa sáng Sở Từ liền chuẩn bị đi tới phòng làm việc lượn một vòng, thông báo một chút công việc.
Cô mới ra khỏi cửa túc xá, liền thấy Chu Hiểu Tô và người cậu cùng đi tới.
"Sở Từ!" Chu Hiểu Tô chạy tới, vội la lên: "Sở Từ, ngày đó, cậu nhắc nhở cậu tớ đối với người khác phải khoan dung, có phải là sớm nhìn ra cái gì không?"
Cậu Chu cau mày đứng ở một bên.
Sở Từ hơi kinh ngạc, mấy ngày ngắn ngủi không gặp, Chu Thiểu Ninh dường như già đi mười tuổi, tóc đều bạc trắng.
Sở Từ gật đầu: "Tớ đã xem tướng, tất cả đều do tướng mạo cậu Chu đây nói cho tớ biết."
Chu Thiểu Ninh sững sờ, không thể tin được nói: "Do đó, cháu thật sự tính toán ra được cậu sẽ gặp chuyện gì sao?"
Sở Từ vẫn chưa thực sự trả lời, chỉ cười nói: "Cậu Chu, đối phương mang đến phiền phức không nhỏ đúng không? Cậu Chu, cậu là người rất tài năng, cũng từng có thời gian khó khăn, số mệnh an bài là phải hơn cả đại phú đại quý, nhưng tính cách cậu rất thẳng thắn, dễ dàng kích động, trong làm ăn kiêng kỵ nhất cái này. Cậu Chu, thông qua chuyện này hẳn là rõ nhất, trong chuyện làm ăn cho dù là một nhân vật rất nhỏ, cũng có khả năng mang đến tổn thất không ngờ, không phải sao?"
Chu Thiểu Ninh im lặng không nói gì, ông không chỉ có kinh ngạc mà còn vô cùng chấn động.
Sở Từ nói không sai, ông rất chính trực, cũng thường đắc tội với người khác, cha mẹ cũng nói ông quá nóng tính, nếu như lần này ông nhìn thấy Vương Suất cùng tổng giám công ty đối thủ gặp mặt, không trực tiếp đối đầu, mà là đi tìm lý do của Vương Suất, Vương Suất có thể sẽ không kích động như vậy.
"Đại sư à, vậy cháu có thể tính toán, cậu có được bình yên vượt qua tai nạn này hay không?"
Sở Từ cười cười: "Con đã nói rồi, cậu Chu là số mệnh đại phú đại quý."
Tuy rằng không trả lời thẳng, nhưng cô nói vậy cũng làm cho Chu Thiểu Ninh nhẹ lòng hẳn, ông thở phào một hơi, đoạn đáp: "Việc này thực sự phiền phức, chúng ta vẫn chưa xử lý được dữ liệu."
Sở Từ trầm ngâm chốc lát, sau đó mỉm cười bảo: "Ra khỏi cổng trường, cậu đón xe bus 222, chưa đi đến trạm cuối, cậu sẽ tìm được người giúp mình."
Chu Thiểu Ninh thực sự khó có thể tin tưởng được, nhưng Sở Từ đoán mệnh rất chuẩn, ông không dám coi khinh, lúc này đi siêu thị đổi một ít tiền lẻ, ngồi trên xe bus 222, ngồi một lúc, không gặp phải chuyện gì bất thường hay ai đặc biệt, nghĩ đến, Chu Thiểu Ninh có chút ủ rũ, thầm nghĩ có phải Sở Từ tính toán sai rồi không, ngẫm lại thì, đối phương mới chỉ là sinh viên đại học, trước đó tính toán nhân quả chỉ là trùng hợp, làm sao có khả năng tính được lúc nào ông gặp được vị đại thần lập trình viên kia được?
Nghĩ tới đây, Chu Thiểu Ninh hoàn toàn nhục chí. Ông đứng lên định đến trạm tiếp thì xuống xe, bỗng nhiên điện thoại vang lên, ông cau mày hỏi: "Bên kia cũng không tìm được người có thể khôi phục dữ liệu sao? Cũng không tìm được biện pháp giải quyết, làm sao bây giờ? Lại tìm đi! Nhất định phải khôi phục được!"
Nói xong, ông xuống xe, ai ngờ, vừa cúp điện thoại, ông liền thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu đen lớn, đầu đội mũ, mang khẩu trang đen, người ấy đứng đó không nhúc nhích, khiến người ta có cảm giác cực kỳ âm trầm.
Chu Thiểu Ninh bất giác nghẹn ngào, trong lòng lóe qua rất nhiều tội phạm giết người, những kẻ tội phạm vẻ mặt đều nham hiểm như thế!
Chu Thiểu Ninh đang muốn chạy, bỗng nhiên nghe đối phương mở miệng, giọng hắn khàn khàn nói: "Tôi sẽ giúp ông khôi phục dữ liệu!"
"Cái gì?"
"Cho tôi 1 triệu!"
-------------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo