Chương 606: Dinh thự Ngân Sơn (24)
\r\n\r\nNgân Tô xác nhận Bộ trưởng đã tắt thở, sắc mặt bà ta chuyển sang màu tím tái không bình thường, khóe mắt và khóe miệng đang rỉ ra thứ máu đen nâu sền sệt.
\r\n\r\nXem ra bà ta vẫn ăn chiếc sandwich đó.
\r\n\r\nThuốc độc không màu không mùi đúng là hiệu quả — chẳng ai có thể nhận ra.
\r\n\r\nCó lẽ Bộ trưởng đã cảm thấy cơ thể có điều bất thường, mất đi khả năng cử động, nhưng không chết ngay. Với sự giúp đỡ của A Tú, bà ta đã xác định được kẻ hạ độc.
\r\n\r\nVà sau đó, bà ta cùng A Tú bàn bạc kế hoạch lừa Ngân Tô đến để giết chết cô.
\r\n
\r\nA Tú… lúc đầu hẳn là thật lòng muốn giúp Trưởng phòng.
\r\n
\r\nNhưng sau khi dẫn Ngân Tô tới, cô ta lại đổi ý — chọn giết Bộ trưởng.
\r\n
\r\nNgân Tô liếc nhìn A Tú — hai tay dính máu, đang run rẩy đứng bên cạnh. Không biết là vì sợ đã giết người, hay là sợ cô…
\r\n
\r\nTất nhiên, dù là lý do nào cũng không quan trọng.
\r\n
\r\nNgân Tô lục soát toàn bộ đồ đạc trên người Bộ trưởng, rất nhanh tìm được chìa khóa văn phòng của bà ta.
\r\n
\r\nNgoài ra, cô còn phát hiện một phong thư.
\r\n
\r\nTrong phong bì không có thư, chỉ có một vật kim loại hình hoa anh đào — trông giống như một chiếc khuy măng-sét… bằng mắt thường không thể thấy điều gì đặc biệt.
\r\n
\r\n【Khuy măng-sét hình hoa anh đào · ?】
\r\n
\r\n“Cái này là gì?” Ngân Tô giơ chiếc khuy lên, hỏi A Tú.
\r\n
\r\nA Tú ấp úng trả lời: “Khuy… khuy măng-sét…”
\r\n
\r\n“Dùng để làm gì?”
\r\n
\r\nA Tú lắc đầu: “Tôi không biết… những thứ đó đều do Bộ trưởng quản lý, bà ấy chưa bao giờ nói với chúng tôi.”
\r\n
\r\nNgân Tô nhìn chằm chằm cô ta vài giây, rồi dời mắt đi, lạnh lùng ra lệnh: “Lôi bà ta vào bếp, xử lý đi.”
\r\n
\r\n“Nhưng… nhưng mà…”
\r\n
\r\n“Nhưng cái gì? Đừng nói với tôi là cô chưa từng xử lý qua.” Ngân Tô đứng dậy, hai tay đút túi, bước đến gần A Tú, khóe môi cong lên một nụ cười giễu cợt: “Làm như mọi lần các người vẫn làm thôi, đơn giản mà.”
\r\n
\r\nCon ngươi A Tú co rút lại, tim đập dồn dập không ngừng.
\r\n
\r\nThế nhưng Ngân Tô không nói gì thêm, lặng lẽ bước qua cô ta.
\r\n
\r\nKhi đi đến cửa, cô mới quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo phủ xuống A Tú:
\r\n
\r\n“Đừng giở trò sau lưng tôi… nếu không, người tiếp theo sẽ là cô đấy.”
\r\n
\r\nA Tú nhìn theo bóng lưng Ngân Tô khuất dần sau cánh cửa, toàn thân bỗng như bị rút cạn sức lực, ngồi sụp xuống đất.
\r\n
\r\n……
\r\n
\r\n……
\r\n
\r\nNgân Tô quay lại văn phòng Bộ trưởng, rút chìa khóa mở cửa.
\r\n
\r\nVăn phòng không lớn — dù sao đây cũng là một nơi để ẩn nấp. Nếu chiếm diện tích quá nhiều, rất dễ khiến người khác nghi ngờ.
\r\n
\r\nBên trong chỉ có một bàn làm việc, một giá sách, và một góc tiếp khách đơn sơ.
\r\n
\r\nMột nửa giá sách là sách vở, nửa còn lại là các túi hồ sơ, đáng tiếc là không có ghi chú gì bên ngoài các túi.
\r\n
\r\nNgân Tô lập tức sử dụng kỹ năng giám định, xác định trước khu vực có khả năng bất thường, rồi lần lượt kiểm tra từng nơi.
\r\n
\r\nBàn làm việc không có phát hiện gì đáng chú ý — Bộ trưởng làm việc khá “truyền thống”, không dùng bất kỳ thiết bị điện tử nào, tất cả ghi chép đều là giấy tờ thủ công.
\r\n
\r\nDưới bàn có một chiếc két sắt, có thể mở bằng mã số hoặc chìa khóa.
\r\n
\r\nNgân Tô không biết mật mã.
\r\n
\r\nNhưng — cô vừa tìm được một chiếc chìa khóa…
\r\n
\r\nNgân Tô móc chìa khóa ra, nhẹ nhàng tra vào ổ. Cô thử xoay—
\r\n
\r\nMột tiếng “tách” khe khẽ vang lên.
\r\n
\r\nMở được rồi!
\r\n
\r\n……
\r\n
\r\n……
\r\n
\r\nTrong két sắt chẳng có gì khác ngoài sổ sách, là từng chồng từng chồng sổ sách được xếp ngay ngắn.
\r\n
\r\n“……”
\r\n
\r\nNgân Tô tiện tay rút lấy một quyển, bên trong ghi chép chi tiết các khoản chi tiêu của công quán.
\r\n
\r\nCòn có một số ghi chép liên quan đến công quán… ví dụ như ngày nào đó sửa chữa khu nào, hay ngày nào đó một tiểu thư lại làm vỡ món đồ nào, tăng thêm chi phí gì gì đó…
\r\n
\r\nTóm lại, ghi chép vô cùng tỉ mỉ.
\r\n
\r\nSổ sách quá nhiều, đến mức khiến mắt Ngân Tô hoa cả lên. Cô chỉ lật sơ mấy quyển rồi thôi.
\r\n
\r\nChỉ xem sổ sách thôi thì cô hoàn toàn không phát hiện được điều gì bất thường — chủ yếu là vì… quá nhiều.
\r\n
\r\nNgân Tô tạm gác sổ sang một bên, bắt đầu lục tìm những thứ khác.
\r\n
\r\nTrong một ngăn kéo khóa khác — nhưng có thể mở bằng chìa khóa vạn năng — cô tìm thấy một chiếc khuy măng-sét y hệt như cái cô vừa tìm thấy trong phong bì.
\r\n
\r\nNgân Tô cẩn thận đối chiếu hai chiếc. Có một chút khác biệt.
\r\n
\r\nMặt sau mỗi chiếc khuy có một con số.
\r\nChiếc trong phong bì là số 12, còn chiếc cô đang cầm là số 0 — không rõ những con số đó có ý nghĩa gì.
\r\n
\r\nLục soát xong bàn làm việc, ánh mắt Ngân Tô chuyển sang giá sách phía sau.
\r\n
\r\nTuy có rất nhiều túi hồ sơ trên giá sách, nhưng cô không phát hiện vấn đề gì rõ ràng.
\r\n
\r\nĐó là hồ sơ về các tiểu thư từng được Dinh thự Ngân Sơn đào tạo.
\r\n
\r\nNhững hồ sơ sớm nhất có niên đại hơn hai mươi năm về trước, nhưng liệu đó có phải là lô hồ sơ sớm nhất của công quán hay không thì không thể xác định được.
\r\n
\r\nNgân Tô cũng tìm thấy hồ sơ của nhóm người chơi, nhưng chỉ có bốn bộ hồ sơ… thiếu mất hai bộ.
\r\n
\r\nCác hồ sơ được phân loại theo thời điểm các tiểu thư bước vào công quán, mà theo lời NPC thì hiện tại là “kỳ đầu tiên” sau sự cố của dinh thự, nên phải có đủ sáu người mới đúng.
\r\n
\r\nVì sao lại thiếu hai bộ?
\r\n
\r\nTrên hồ sơ có ảnh, nên có thể biết được hai bản bị thiếu là của Vu Uẩn và Hoa Hồng Lê.
\r\n
\r\nHôm qua, Vu Uẩn từng bị “Hạo Huệ” bắt nạt ở phòng ăn, còn tối qua Hoa Hồng Lê lại bị mất kiểm soát cơ thể, thậm chí còn bị quái vật làm bị thương…
\r\n
\r\nGiữa họ có điểm chung nào sao?
\r\n
\r\nVì sao hồ sơ của họ lại biến mất?
\r\n
\r\nPhải chăng các túi hồ sơ khác cũng thiếu thông tin?
\r\n
\r\n“Matsushima Haruna….Ozawa Saho”
\r\n
\r\nHồ sơ sắp xếp khá lộn xộn, Ngân Tô đành tháo tung từng túi ra, xem từng cái một.
\r\n
\r\nThế nhưng, dù đã xem hết, cô vẫn không tìm thấy hồ sơ của Matsushima Haruna….Ozawa Saho.
\r\n
\r\n……
\r\n
\r\n……
\r\n
\r\nNgân Tô quay lại với sổ sách, bắt đầu rà soát lại.
\r\n
\r\nCô tập trung vào sổ thu chi vào khoảng thời gian nhóm người chơi bước chân vào công quán. Trong đó có ghi nhận mục “học phí” — nhưng chỉ có bốn khoản thu, đúng bằng với số hồ sơ cô tìm thấy.
\r\n
\r\nVẫn thiếu hai.
\r\n
\r\nHọc phí đắt đỏ như vậy, mà lại có người không nộp? Chẳng lẽ công quán Bạc Sơn là tổ chức từ thiện?
\r\n
\r\nTừ thiện…
\r\n
\r\nÁnh mắt Ngân Tô rơi vào mục chi tiêu, trong đó có một khoản được ghi là “từ thiện nhân ái”, số tiền rất lớn, và thời điểm chi trả trùng khớp một cách đáng ngờ… chính là hai lần chi cho hạng mục đó.
\r\n
\r\nNgân Tô lập tức kiểm tra toàn bộ mục chi “từ thiện nhân ái”, đánh dấu lại, rồi đối chiếu với hồ sơ cùng thời điểm.
\r\n
\r\nMỗi khi có khoản thu học phí, chắc chắn sẽ có chi “từ thiện nhân ái”, không có ngoại lệ.
\r\n
\r\nSố lần chi không cố định — có lúc một lần, có lúc ba bốn lần.
\r\n
\r\nSố học phí tương ứng với số hồ sơ hiện có, vậy thì “từ thiện nhân ái” có thể tương ứng với những hồ sơ bị thiếu.
\r\n
\r\nNgân Tô không tin Dinh thự Ngân Sơn thực sự đi làm từ thiện — chắc chắn có điều mờ ám ở đây.
\r\n
\r\nBằng cách đối chiếu, cô nhanh chóng xác định — trước khi sự cố xảy ra, tức là vào “đợt” của Matsushima Haruna, đã thiếu mất bốn bộ hồ sơ.
\r\n
\r\nNgoài Matsushima Haruna và Ozawa Saho, còn thiếu hai người nữa.
\r\n
\r\nTrong những bộ hồ sơ bị che giấu đó chứa điều gì? Tại sao phải giấu? Những hồ sơ đó đã bị đem đi đâu?
\r\n
\r\nNgân Tô nhìn quanh văn phòng. Những nơi có thể giấu đồ, cô đều đã kiểm tra. Trong phòng cũng không có chỗ nào quá bí mật, mà kỹ năng giám định cũng không phát hiện được gì…
\r\n
\r\nChẳng lẽ… hồ sơ không nằm ở đây?
\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo