Chương trước
setting
Chương sau

Chương 610: Dinh thự Ngân Sơn (28)

“Cuối cùng Matsushima Haruna đã xảy ra chuyện gì?”

A Tú – người vẫn đang lẩm bẩm trong miệng – bỗng chốc câm bặt.

Ngân Tô nhỏ giọng dụ dỗ: “Bộ trưởng cũng đã chết rồi, giờ em muốn nói gì cứ nói, sẽ không ai làm khó em cả.”

A Tú run rẩy, cắn chặt môi nhưng nhất quyết không hé lời.

“Em không nói thì chị mang em đi nuôi cô nhóc kia đấy.” Ngân Tô đè A Tú lại trước mặt Đại Linh.

Cô bé mắt đỏ ngầu phát ra ánh sáng quỷ dị, miệng nứt toác, để lộ hàm răng nhọn hoắt đáng sợ, há miệng định lao đến cắn A Tú.

A Tú hét toáng lên: “Chết rồi! Cô ta chết rồi!!”

“Chết thế nào?”

“…Em không biết… Em không biết. Khi em thấy thì cô ta đã chết rồi…”



Phụ bếp A không nói dối, đúng là anh ta từng nhìn thấy Matsushima Haruna phân xác một người, sau đó bị người khác dẫn đi.

Nhưng anh ta chưa từng nhìn rõ mặt cô ấy.

Đó là do Bộ trưởng cố ý sắp đặt người giả mạo, để người trong dinh thự thấy cảnh Matsushima Haruna bị đưa đi.

Thực tế, Matsushima Haruna đã bị Bộ trưởng giam lại.

A Tú là người phụ trách đưa cơm cho cô ta mỗi ngày.

Lúc đó, do có chuyện xảy ra, các tiểu thư được đưa đi dần dần, người trong dinh thự ngày càng ít.

Cuối cùng Bộ trưởng còn cho giải tán phần lớn nhân viên, chỉ còn lại A Tú và một người phục vụ khác.

A Tú không biết Matsushima Haruna chết như thế nào.

Cô chỉ nhớ rõ đêm đó, Bộ trưởng đột ngột gọi họ dậy, dẫn họ vào căn phòng nhốt Matsushima Haruna.

Khi đó cô ấy đã chết rồi…

“Trên người toàn là máu, da thịt lộ ra thì rách tươm như bị đánh đến nát… Bộ trưởng bảo chúng em xử lý xác, sau đó cho nghỉ phép.”

Khi họ quay lại dinh thự, liền có người nói khu nhà kho có điều bất thường, hình như bị ma ám.

Thế là chẳng ai dám bén mảng đến đó nữa.

Và trong dinh thự cũng liên tục xảy ra những chuyện kỳ lạ.

Ngay cả các giáo viên cũng lần lượt bỏ chạy vì gặp chuyện kinh dị không rõ lý do…



“Người mà Matsushima Haruna giết là ai?”

“Là Teraoka Reiko.”

Chính là tiểu thư cầm đầu trong việc bắt nạt Matsushima Haruna và Ozawa Saho trước kia.

A Tú nói gia đình Teraoka Reiko khá giàu, khi vào dinh thự không bao lâu liền kết thân với vài tiểu thư khác, ra tay hào phóng, nhanh chóng trở thành thủ lĩnh.

Lúc đầu, họ chỉ bắt nạt Matsushima Haruna, về sau đến cả Ozawa Saho cũng bị kéo vào.

A Tú từng chứng kiến mấy lần.

Nhưng Bộ trưởng không quan tâm đến chuyện này, chỉ cần họ không gây rối đến trước mặt mình là được.

Vì thế người khác trong dinh thự đều làm ngơ, coi như không thấy gì.

Còn các tiểu thư khác thì càng không dám đắc tội với nhóm Teraoka Reiko, sợ mình sẽ thành nạn nhân kế tiếp.

“Lúc đó bị bắt nạt không chỉ có Matsushima Haruna và Ozawa Saho đúng không? Còn ai nữa?”

A Tú nuốt nước bọt, không ngờ Ngân Tô lại biết cả chuyện này. “Còn… còn Satomi và Ayano nữa. Họ đến dinh thự sớm hơn Matsushima và Ozawa, lúc chưa có ai thì Teraoka Reiko và nhóm đã coi việc bắt nạt họ như trò vui.”

“Vậy Satomi và Ayano giờ ở đâu?”

“Hết khóa học thì rời đi rồi.”

“Em chắc là rời đi, không phải chết?”

A Tú liên tục gật đầu: “Là rời đi thật mà, chính tay em tiễn họ ra khỏi cổng, làm thủ tục đầy đủ…”

Xem ra A Tú không nói dối.

Nếu vậy, chắc chuyện đó chỉ có Bộ trưởng biết.



Giờ thì tình hình của Matsushima Haruna và Ozawa Saho trong dinh thự gần như đã rõ ràng.

Họ từng bị các tiểu thư khác bắt nạt thậm tệ.

Giữa chừng, vì một nguyên nhân nào đó mà Matsushima Haruna và Ozawa Saho cắt đứt quan hệ.

Sau đó, Ozawa Saho tự sát.

Không rõ cô ấy là do bị tổn thương bởi mối quan hệ rạn nứt với Haruna, không chịu nổi sự bắt nạt, hay là còn có nguyên nhân khác.

Sau khi Ozawa Saho chết, Matsushima Haruna – người được cho là đã tuyệt giao với cô ấy – đã giết và phân xác kẻ cầm đầu bắt nạt họ là Teraoka Reiko.

Vậy cái xác bị phân khúc ngoài bãi cỏ kia, có khi chính là của Teraoka Reiko?

Người chơi bị ép tái hiện lại tình cảnh bị bắt nạt năm xưa của hai cô gái ấy.

Trong lúc đó, họ hoàn toàn không thể cử động.

Nếu không sớm tìm được chìa khóa vượt ải, người chơi sẽ nhanh chóng rơi vào những “vở kịch tái hiện” có thể gây chết người thật sự.

Hiện tại Ngân Tô vẫn chưa bị lôi vào tình huống nào, nhưng ai biết được tương lai?

… Trước mắt vẫn phải làm rõ Dinh thự Ngân Sơn rốt cuộc đang làm những trò gì.

Dù trong lòng Ngân Tô đã có phán đoán, nhưng không có nhân chứng hay vật chứng, tất cả chỉ là suy đoán, cốt truyện cũng không thể tiến triển.

Ngân Tô đè A Tú đập thẳng lên đống đồ tạp trong kho.

A Tú đau điếng: “???”

Rõ ràng em nói rồi còn gì!!

Sao còn đập em?!

Đúng lúc A Tú nổi giận, Ngân Tô kéo cô lại gần, dán một miếng băng cá nhân lên chỗ bị thương: “Cẩn thận chứ, lấy đầu mà thử độ cứng với mấy thứ này làm gì.”

A Tú: “???”

Không phải… cô bị bệnh gì à?!

Ngân Tô tích điểm thiện rồi đẩy A Tú sang một bên, bắt đầu dùng kỹ năng giám định quét toàn bộ nhà kho.

【Một cây bút màu bị gãy】

【Bình hoa】

【Chuông gió hư hỏng】

【Cây bút】

【Bàn】

【Chân bàn】

【Bụi】

【Gạch lát nền】

Nhà kho quá nhiều đồ, văn bản hiện ra chồng chất khiến Ngân Tô đọc đến hoa mắt.

Mà còn có giới hạn thời gian.

Cô chỉ có thể vừa tích điểm thiện, vừa tìm kiếm.

A Tú đầu chảy máu, choáng váng mà vẫn phải theo sau Ngân Tô – cũng bởi vì muốn chạy cũng không được, con nhóc áo đỏ kia cứ đi sát sau lưng, cười quỷ dị với cô.

【Tấm ván gỗ dính máu】

【Một chiếc áo rách】

【Chiếc búa rỉ sét】

【Thùng gỗ trống】

【Đĩa phim · XXXX】

【Đĩa phim · XXXXX】

【Đĩa phim · ?】

Ngân Tô nhìn lướt qua đống đồ, kéo A Tú đến chỉ đạo: “Kéo đống này ra.”

Trên trán A Tú dán đầy băng cá nhân, nhưng cái nào cũng không cầm máu, mắt thì sắp bị máu che hết.

Lúc này còn bị ép làm việc, cô choáng váng, đau buốt cả người.

Đống đồ gần như chất cao đến tận trần, xung quanh chật hẹp, muốn dọn ra không dễ chút nào. A Tú rên rỉ làm mãi, lâu đến mức cảm giác như mình đã ở đây cả tuần.

Khi tay cô run bắn vì đau, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng “Được rồi” của con ác quỷ kia.

A Tú hai tay tê dại, máu me be bét, nước mắt chảy ròng ròng.

Ngân Tô kéo cái thùng vừa lộ ra, bên trong là một loạt đĩa phim, đủ thể loại: tình cảm, kinh dị, chiến tranh…

Cô rút ra một đĩa khả nghi nhất.

Tên phim là “Làm lại một lần nữa”, nhìn bìa ngoài có vẻ là phim thiên về nghệ thuật.

Ngân Tô lật mặt sau, phát hiện góc phải dưới dán một mảnh nhãn.

Mảnh giấy ố vàng có ghi:

【D3-037】

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.05967 sec| 2374.516 kb